Hai người tìm một tửu lâu gần đó rồi lên phòng riêng.
Khi Tần Như Lương gọi món, Thẩm Nguyệt liền gọi một gã sai vặt tới, cho hắn một chút ngân lượng vụn kêu hắn đi chuyển lời.
Gã sai vặt vui sướng nhận lấy sau đó nhanh như gió chạy khỏi tửu lâu.
Khi gã hầu bàn rời khỏi phòng riêng chuẩn bị thức ăn, Tần Như Lương liền nhìn nàng hỏi: “Trong đầu nàng sớm đã có biện pháp, vừa rồi nói như vậy chỉ là đùa giỡn với ta sao?”
“Ta không thể nói đùa à? Ta chỉ là thấy ngươi vẫn luôn đanh mặt u ám nên muốn ngươi thả lỏng một chút thôi”.
Tần Như Lương cũng không tức giận, chỉ nhướng mày đáp: “Tuy rằng ta không cảm thấy thư thái hơn chút nào nhưng có thể khiến nàng vui vẻ hơn cũng không tệ”.
Chẳng lâu sau gã sai vặt đó đã đi đến trước cửa nhà Hạ Phóng rồi nhờ canh cửa vào truyền lời rằng đại nhân ở tửu lâu dùng bữa, đặc biệt muốn kêu một vị phu nhân tới góp vui cùng.
Gác cửa hoàn toàn tin tưởng lời này: “Đại nhân có vài phu nhân xinh đẹp, ngài ấy có nói cụ thể muốn dẫn theo vị nào không?”
Gã sai vặt kia gãi đầu lúng túng, vị khách sai hắn truyền lời kia cũng không nói cụ thể.
Sau đó hắn liền đáp: “Đại nhân cũng không nói chi tiết, có thể uống rượu là được”.
Thẩm Nguyệt cũng không ngờ tới trong nhà Hạ Phóng đã có thêm vài người phụ nữ từ lúc nào.
May mắn thay gác cửa cũng tương đối lanh trí, nếu đã muốn dẫn người theo tiếp rượu, đương nhiên phải dẫn theo một người phóng khoáng đáng tin cậy nếu không sẽ khiến đại nhân mất mặt, mà họ cũng sẽ bị vạ lây.
Vài thê thiếp mới vào phủ đều ít nhiều lộ ra sự gò bó, chỉ có hai vị đến sớm nhất và cũng từng trải nhất kia mới có khả năng giành được sự ưu ái của đại nhân.
Hai người thiếp kia nghe được tin muốn tới tửu lâu để phục vụ, liền trao đổi với nhau qua ánh mắt, một người trong số đó chủ động đáp: “Để ta đi”.
Người thiếp đó thầm nhủ, nếu Hạ Phóng không mở tiệc chiêu đãi sao có thể vô duyên vô cớ tới tửu lâu chè chén. Nàng ta tất nhiên phải đi, hy vọng có thể dò la một vài chuyện ngày thường không được nghe đến.
Thẩm Nguyệt vẫn luôn ngồi bên cửa sổ, nàng khẽ vén rèm lên chú ý tới tình hình trước cửa tửu lâu ở tầng dưới.
Sau đó cuối cùng cũng có một chiếc kiệu dừng lại trước cửa, từ bên trong bước xuống một người phụ nữ trang điểm tinh tế, diễm lệ bức người.
Thẩm Nguyệt vẫn nhớ khuôn mặt của hai người thiếp xinh đẹp kia, trong nhà Tô Vũ ngày đó cũng để mắt thêm vài lần
Nàng cũng thận trọng hơn bình thường vài phần, nếu người phụ nữ bước xuống khỏi kiệu không phải là một trong hai người thiếp đó, nàng cũng sẽ không hấp tấp kêu kẻ hầu bàn mời nàng ta tới phòng riêng, do đó mới thời thời khắc khắc chú ý tới tình hình dưới lầu.
Kết quả tất cả đều như ý nguyện của nàng.
Người đến vừa may là một trong số hai người nàng từng gặp qua ngày đó.
Mỹ thiếp được dẫn vào phòng riêng, sau khi đổi thành nụ cười duyên dáng quen thuộc mới quyến rũ cúi người chào hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT