2
Anh ta giới thiệu tên mình là Quý Niệm Thâm, là một thương nhân.
*Thương nhân bao gồm tổ chức kinh tế được thành lập hợp pháp, cá nhân hoạt động thương mại một cách độc lập, thường xuyên và có đăng ký kinh doanh.
Lúc mà tôi băn khoăn có nên báo cảnh sát hay không, anh ta nghịch con dao trong tay, anh ta nói bản thân là người kinh doanh đứng đắn, bởi vì làm ăn đắc tội người khác, cho nên bị đuổi gi.ết.
Thương nhân đứng đắn có thể bị đuổi giết???
“Không cần báo cảnh sát.” Giọng nói anh ta ngập tràn uy hiếp.
Tôi sợ hãi gật đầu, “Ok”
Anh ta nói sẽ cho tôi 100 vạn, bảo tôi không cần keo kiệt, làm cho anh ta chút đồ ăn có dinh dưỡng.
Tôi trả tiền thuốc men cho anh ta xong đều tốn gần tháng tiền lương.
Còn muốn ăn ngon uống tốt, sao anh không đi ăn kít đi.
Cả ngày cầm con dao Thuỵ Sĩ trên tay gọt táo, tôi sợ tôi không đồng ý thì anh ta sẽ dùng con dao đó gọt đầu tôi.
Anh ta gọt táo xong thì đưa cho tôi, “Ăn không?”
“Ăn.”
Không ăn anh ta có thể sẽ nhét vào miệng tôi, tôi sợ sặc chết.
Tôi gặm gặm quả táo, gặm sạch sẽ.
Anh ta tò mò nhìn tối, “Cô ăn cả hạt táo à?”
“Ha hả, tôi thích ăn.”
So với bị anh ta nhét táo vào miệng, thà tự mình ngoan ngoãn ăn sạch, ít chịu chút tội.
Anh ta nói không để tôi hầu hạ anh ta không công nên muốn giúp tôi làm việc nhà.
“Ngài muốn làm cái gì?” Tôi nhìn anh ta giống như tên hầu.
Anh ta nhìn phòng bếp, “Tôi biết nấu cơm.”
“Được rồi, ngài muốn làm gì thì làm, không cần hỏi tôi.”
Anh ta cầm dao, thành thạo thái thịt, từng nhát từng nhát, cắt trông khá là dứt khoát, nhìn thịt heo trên thớt, tôi dường như thấy thận của mình.
Tôi run run rẩy rẩy đi ra phòng khách, tìm điện thoại muốn báo cảnh sát.
Vừa mới ấn 110, còn chưa kịp ấn gọi, trên đỉnh đầu vang lên âm thanh âm u.
“Cô ăn không?”
Tôi quay đầu nhìn lại, cả người anh ta che phủ tôi, trong tay bê đĩa thịt sống, lấy đũa gắp một miếng cho vào miệng, lại gắp một miếng đút cho tôi.
Tôi sợ tới mức hét một tiếng, sau đó ném điện thoại đi.
Tôi co mình trên sô pha, dùng gối che trước người, cảnh giác nhìn chằm chằm anh ta, “Anh đừng làm liều, tôi…Tôi”
Anh ta ngồi trên sô pha, nhìn tôi như nhìn con ngốc, sau đó đặt đĩa để lên trên bàn, tự mình ăn.
Tôi trấn an bản thân, nhìn kỹ lại, đĩa thịt của anh ta chín rồi, anh ta ăn cũng có vẻ rất ngon.
Tôi nuốt nước miếng, hỏi, “Là thịt chín đúng không?”
Anh ta nhìn tôi, cười âm u, “Sống”
“A a a a….”
Tôi sợ hãi chạy vọt vào phòng, đóng chặt cửa, khoá lại, sau đó nghe được anh ta cười vang cả phòng khách, còn bảo tôi là đồ ngốc.
Miệng vết thương đã khép lại, cũng đi lại thoải mái được rồi, nhưng anh ta cứ ăn vạ ở nhà tôi không chịu đi.
Tôi cũng không muốn có 100 vạn, chỉ mong anh ta đi nhanh đi, nhưng không dám nói, sợ anh ta động dao.
3
Sếp liên tục thúc giục tôi mau mau nộp bản báo cáo cùng phản hồi khách hàng, nhưng ở nhà có Diêm Vương sống, ngày nào cũng chờ tôi hầu hạ, làm gì có thời gian mà làm việc.
“Đại ca, anh có thể đi ngủ được chưa?” Tôi ngồi cạnh ghế sô pha gõ máy tính, nhưng bên tai đều là tiếng chơi game, hoàn toàn không tập trung viết được.
Anh ta liếc nhìn máy tính của tôi, nhướng mày nói: “Khỏi viết, cùng tôi chơi game, tôi trả cô tiền lương.”
Tiền lương cái đậu má, ở nhà của tôi, ăn không uống không một tháng, cái nịt còn chưa thấy.
Tôi mặc kệ anh ta, mở ra app, khúm núm nhắn tin xin lỗi khách hàng, dỗ, nịnh để họ đánh giá trải nghiệm sử dụng sản phẩm.
Kết quả thành ra người ta bảo tôi biến thái.
“Không sao cả bạn yêu, bạn dùng thoải mái là được.”
“Dạ bạn yêu, cảm ơn đánh giá của bạn, chúng tôi sẽ liên tục cải thiện.”
“Cảm ơn bạn đã cảm thông.”
……
Tôi vừa gõ chữ vừa tức giận đến ê răng.
Chỉ toàn bận bịu gửi lời xin lỗi đến người ta, mà không có một cái đánh giá nào dùng được.
Báo cáo 5000 chữ, mới chỉ viết được tiêu đề.
Viết còn khó hơn luận văn tốt nghiệp.
“Cô có muốn tôi giúp không?”
Anh ta ngồi ở sô pha sau lưng tôi, nghiêng đầu nhìn tôi, cười vui vẻ hớn hở.
Tôi dịch sang một bên, nhường máy tính cho anh ta, “Cảm ơn ngài nhiều, tới đây đi, anh giúp tôi hỏi.”
Anh ta đột nhiên nhấc tôi lên rồi đặt tôi ngồi lên đùi anh ta, nói: “Tôi giúp cô thử dùng mấy món này, sau đó đưa cô đánh giá, thế nào, thế nào?”
Lưu manh, không nói võ đức, ỷ mạnh bắt nạt tôi.
Tôi bèn quẫy một cái lăn long lóc sang một bên, mặt ửng đỏ, nói lúng túng: “Không cần, anh chơi game của anh đi.”
Anh ta nắm lấy tay tôi, kéo tay tôi vào trong lồng ngực, cứng rắn nói: “Một là tôi giúp cô dùng thử, hoặc là cô cùng tôi chơi game, chọn một trong hai.”
Hơi thở anh ta nóng rực phả vào mặt tôi, tôi căng thẳng đến nói cũng không nên lời, đành ấp úng: “Chơi…Thì chơi.”
“Cửa này mãi mà tôi không qua được, cô thử xem xem.” Anh ta đưa điện thoại cho tôi xem.
Tôi liếc mắt nhìn màn hình trò chơi, trong lòng âm thầm khinh bỉ.
Có mỗi trò Candy Crush mà cũng chơi dở ẹc, đúng là ngốc, tim đều bị dùng hết rồi, thế mà vẫn chỉ dừng lại ở màn mà tôi chơi tuần trước.
Tôi nhẹ nhàng chơi qua màn, anh ta nhìn tôi đầy khâm phục, nói tiếp: “Chắc chỉ số thông minh của cô đều dùng để chơi game rồi?”
Nói chuyện mà anh ta cứ dựa vào tai tôi, thở vào tai làm tôi vừa ngứa, vừa khó chịu.
Tôi nghiêng đầu, trốn khỏi sự đụng chạm của anh ta, nhưng anh ta được voi đòi tiên, đè tôi lên ghế sô pha.
“Anh muốn làm gì?” Tôi sợ hãi che ngực.
Anh ta cúi đầu cười, sau đó kéo tôi ngồi dậy, rồi bỏ đi tắm.
Tôi sầu não nhìn chằm chằm tiêu đề báo cáo đến mức như lạc vào cõi thần tiên.
Đợi đến lúc tôi lấy lại tinh thần, anh ta đã ngồi bên cạnh tôi, chỉ quấn một cái khăn tắm, tóc ướt dầm dề, vẫn còn nhỏ nước.
Tôi lại chảy máu mũi.
“Gần đây bị nóng trong người.” Tôi hơi chột dạ giải thích.
Anh ta lấy khăn giấy, nhấn mũi tôi một cái, hài hước nói: “Cũng nhìn một tháng mà vẫn còn chảy máu mũi, đúng là không có tiền đồ.”
“Ai nhìn anh, đừng nói nhảm.” Tôi nhét giấy vào mũi, mắt nhìn chằm chằm máy tính mà trong đầu toàn là múi với mặt của anh ta.
“Đêm nay cô ngủ ở phòng ngủ đi.” Anh ta nói.
Mắt tôi phút chốc phát sáng, Diêm Vương hôm nay ban ân.
Anh ta chiếm phòng ngủ của tôi tận 1 tháng, khiến tôi chỉ có thể ngủ sô pha, ngày nào cũng lo lắng đề phòng sợ anh ta nửa đêm hôm thanh vắng coi tôi như quả táo mà gọt.
Tôi sợ anh ta thay đổi suy nghĩ, nhanh chóng bê máy tính vọt như chớp vào phòng ngủ, khoá trái cửa.
Cách một cánh cửa, hắn cười rùng rợn, “La Hàm, buổi tối tôi có thể bị mộng du, cô để ý chút ha.”
“Mộng du cái đầu nhà anh.” Tôi nhỏ giọng mắng.
Vừa mới thoát khỏi miệng, anh ta liền gõ cửa, làm tôi sợ đến mức bịt miệng.
“La Hàm, chúc ngủ ngon.” Anh ta nói xong liền đi.
Tôi còn tưởng anh ta nghe được tôi mắng, định đánh tôi.
Đây là lần đầu tiên anh ta chúc tôi ngủ ngon, có hơi không quen.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT