10.

Rốt cuộc, hắn vẫn chẳng ra tay với ta. Hắn phái người hộ tống ta về Trường Nhạc cung. Ngày hôm sau, hắn hạ chỉ, thả Diệp Hoài Đình đi.

Á.m s.át quân thượng là trọng tội, nhưng hắn lại tha cho Diệp Hoài Đình, thậm chí còn chẳng đ.ánh trượng nào.

Chuyện ta cầu xin bị bàn tán khắp nơi, người người trong triều đình đều nói hắn cuồng sắc tới nỗi mất hết lý trí, còn rủa ta là Đát Kỷ tái sinh, chuyên mê hoặc quân vương.

Vụ này đã gây xôn xao dư luận, một vị lão thần tỏ rõ quan điểm: nếu Nam Cương bị di.ệt vong, thì ta chính là con hồ ly tinh tai hại gây ra thảm hoạ.

Phượng Trường Minh chỉ cụp mắt xem ‘xiếc’, đợi họ yên lặng rồi mới nói một câu.

“Thịnh suy của một nước không thể đổ tội cho một nữ nhân không nắm quyền hành gì trong tay.”

Cuối cùng, cả triều đình vẫn phải ngậm miệng. Phượng Trường Minh là hoàng đế đương triều, thủ đoạn lại thâm độc, những vị lão thần đó không có gan chọc hắn tức giận.

Còn ta bị hắn cấm túc ở Trường Nhạc cung, thị vệ xung quanh lại dày thêm mấy vòng. Hắn nhất quyết dưỡng thương trong tẩm cung của mình, không bén mảng tới chỗ ta nữa.

Một đêm giông bão, Phượng Trường Minh bỗng dưng biến mất không thấy tăm hơi. Thời thế đổi thay, thế cục trong triều khôn lường, tâm phúc của hắn không dám gióng trống khua chiêng, đành phải phái người bí mật tìm kiếm. Vốn dĩ họ không định nói cho ta biết, nhưng vẫn bị cung nữ thân cận ta nghe ngóng được.

“Ta đi tìm hắn đây.”

Ta khoác áo choàng đen, cầm một ngọn đèn nhỏ, lẻn ra khỏi Trường Nhạc cung. Thực ra, tầng tầng lớp lớp tinh binh cũng chẳng vây nổi ta. Trường Nhạc cung được xây dựng cho ta dựa trên bản thiết kế của phụ hoàng, bên trong có rất nhiều cơ chế bí mật, lúc nguy cấp có thể cứu mạng ta.

Ta không muốn trốn thoát, bởi lẽ, nợ nần ân oán rồi cũng phải trả, nếu phụ hoàng không đứng ra, thì dân chúng Đại Chiêu sẽ phải hứng chịu.

Một khi đế vương nổi cơn thịnh nộ, trăm vạn mạng người cũng chỉ như cái phẩy tay. Nếu một mạng như ta mà có thể xoa dịu nỗi tức giận của hắn, cũng coi như đã báo đáp hết thảy ân tình mười bảy năm qua dân chúng dành cho ta rồi.

Nội viện hoàng cung này, ta là người quen thuộc nhất. Ta mặc áo choàng đen, luồn lách qua hoàng cung trùng trùng điệp điệp, lẩn tránh thị vệ đứng gác, đi tới một cung điện hoang phế. Nơi này là nơi triều đại trước dùng để giam giữ con tin, song bởi vì quá đỗi xa xôi, nên đã bị bỏ hoang từ lâu.

Người của Phượng Trường Minh lùng sục tất cả ngóc ngách trong cung, duy chỉ có chỗ hẻo lánh xập xệ này là chưa mò đến. Họ ở đây chưa lâu, có lẽ cũng không biết rằng nơi này còn tồn tại một cung điện đổ nát như thế.

Ta thắp đèn, lần mò từng phòng này sang phòng khác. Cung điện này thực sự quá ọp ẹp, khi đẩy cửa, tiếng kẽo kẹt vang lên, bụi bặm vương đầy trong không khí. Ta cẩn thận tìm kiếm. Khi tiếng sét chói tai lại rạch ngang bầu trời, ta cuối cùng cũng phát hiện ra một cái tủ gỗ chạm khắc đặt ở góc tường, cánh tủ đóng chặt, một đống đồ đạc rải rác xung quanh trông có vẻ đáng ngờ.

Ta bước tới, mở toang cánh tủ ra, thấy Phượng Trường Minh cuộn tròn, run rẩy trong cơn lạnh. Trong ánh đèn mờ nhạt, hắn ngẩng đầu lên, gương mặt tái nhợt, mái tóc dài rủ xuống loà xoà trước trán, đôi môi nứt nẻ bị cắn tới bật máu.

“Phượng Trường Minh!”

Ta ném đèn sang một bên, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, ghì chặt cơ thể đang co ro ấy vào trong lồng ngực.

“Chàng đừng sợ.”

“Đừng có đụng vào ta.”

Hắn muốn đẩy ta ra, lại chẳng có chút sức lực nào, ngay cả âm thanh thốt ra cũng khản đặc yếu ớt.

“Bẩn quá.”

“Chỗ nào bẩn?” Ta ôm lấy mặt hắn, ép hắn nhìn thẳng vào ta: “Chàng nói cho ta biết, chỗ nào bẩn?”

“Chỗ nào cũng bẩn, chỗ nào cũng bẩn!”

Hắn vẫn muốn đẩy ta ra, nhưng ta đã đặt lên môi hắn một nụ hôn.

Ta mạnh bạo hôn lên đôi môi ấy, rồi dần dần di chuyển lên trên, từ khoé môi tới chóp mũi, từ chóp mũi tới lông mày, cuối cùng dừng lại ở vết sẹo trên mặt hắn.

“Ca ca, d.ục vọ.ng không hề dơ bẩn chút nào.” Ta thoáng hôn lên tai hắn, “Mọi sinh vật trên thế gian đều có d.ục vọng, ta cũng vậy. Chẳng lẽ chàng cảm thấy ta và những sinh vật khác trên đời này đều dơ bẩn sao?”

“Không giống nhau.” Hắn lẩm bẩm nhìn ta.

“Khác chỗ nào chứ?” Ta chạm lên hàng mi run rẩy của hắn, “Phụ hoàng ta nói bẩn thì đâu có nghĩa đó là sự thật? Ông ta chỉ muốn chàng khổ sở mà thôi!”

Hắn vẫn lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt đỏ ngầu tơ m.á.u.

“Chàng tin ông ấy hay tin ta?”

Chìm trong nụ hôn của ta, ý thức của hắn dần trở nên rõ ràng hơn, chỉ có điều, ánh mắt nhìn ta lại vương chút d.ục vọng mỏng manh.

Hắn phải dùng thuốc suốt sáu năm trời, đâu chỉ bị bào mòn thân thể. Ta đã xuất cung, tìm người kiểm nghiệm loại thuốc ấy, đại phu nói thuốc này kịch độc, vốn dĩ là loại thuốc hèn hạ nhất để xử lí những kỹ nữ lầu xanh ngang bướng.

Nếu dược tính không thuyên giảm, sẽ tàn phá cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng lần nào, hắn cũng cuộn tròn rúm ró, chịu đựng nỗi hành xác.

Ánh chớp bên ngoài xé toạc màn đêm, chiếu sáng chỗ ta và hắn đang ngồi.

Ta dịu dàng hôn hắn, hôn lên những giọt lệ nơi khoé mắt ấy.

“Ca ca, từ giờ trở đi, mỗi đêm giông bão, chàng chỉ có thể nhớ tới ta mà thôi.”

Hắn chợt giữ chặt năm ngón tay của ta, đè ta lên vách tủ, kề sát trán ta.

Hai chóp mũi chạm vào nhau.

Hơi thở hai ta vương vấn dây dưa, chẳng thể tách rời.

11.

D.ục v.ọng của Phượng Trường Minh bị kìm nén quá lâu, một khi được phát tiết, tựa như thuỷ triều cuồn cuộn dữ dội.

Khi d.ục vọng dâng trào, hai mắt hắn đỏ ngầu, hắn điên cuồng hôn ta, như thể muốn nuốt chửng ta vào bụng.

Nhưng đến nửa đêm, hắn lại rụt rè gục đầu vào hõm cổ ta, nức nở hết lần này tới lần khác, cầu xin ta đừng rời bỏ hắn.

“Ta sẽ không bao giờ rời bỏ chàng nữa đâu.”

Ta ôm hắn vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve những vết sẹo cũ mới đan xen trên cơ thể ấy.

Những vết cũ là do phụ hoàng ra tay, là do lửa thiêu, roi quất. Những vết mới hơn là hậu quả của 5 năm này chinh chiến đánh giặc, phần lớn là do mũi tên để lại. Vết sẹo mới nhất là bởi vụ á.m s.át của Diệp Hoài Đình, vết thương còn chưa khép miệng, nếu cử động mạnh có thể nứt ra.

Ta luôn chạm vào nơi đó rồi hỏi hắn: “Sao chỗ này vẫn chưa lành?”

“Diệp Hoài Đình đ.â.m sâu quá, nhưng giờ đỡ hơn rồi.”

Khi nói chuyện, hắn thoáng liếc ta, đôi mắt luôn phẳng lặng khẽ lăn tăn vài gợn sóng. Ta bỗng nhớ lại cái ngày hắn bị đ.â.m, ta chẳng mảy may quan tâm tới vết thương của hắn, chỉ sốt ruột nài nỉ hắn buông tha cho Diệp Hoài Đình.

“Phượng Trường Minh, ta xin lỗi…”

Hắn nắm tay ta, đặt trên ngực, mím miệng, không nói một lời, như thể không vui.

“Ta và Diệp Hoài Đình hoàn toàn trong sạch, lần thân thiết nhất cũng chỉ là cùng nhau đi ngắm hoa đăng mà thôi.”

Mặc dù hắn không ca thán nửa câu, nhưng lúc nào ta cũng có cảm giác rằng hắn đang ghen tuông.

“Ta còn chưa đi xem hoa đăng với nàng bao giờ…”

“Đợi tới lễ hội hoa đăng năm sau, ta cùng chàng đi xem nhé.”

Hắn cắ.n phần thịt mềm trên cổ ta, một mực không chịu trả lời.

Sau này, ta mới biết rằng, hắn chẳng có cách nào đáp lại cả.

Mùa đông năm nay tới rất sớm, mới cuối tháng 10, tuyết đã rơi dày đặc.

Ngày đầu tiên tuyết rơi, trên đường trở về tẩm điện, hắn phun ra một ngụm m.áu, vũng m.áu đỏ tươi tung toé trên nền tuyết, tựa như một đoá hoa rực rỡ nở rộ nơi băng tuyết giá lạnh.

Thái y lục tục tới rồi lại đi, hắn vẫn ngất xỉu như thế, mãi cho tới khi cận vệ mời một vị thần y ẩn sĩ ở Nam Cương tới, túc trực trong cung suốt một đêm mới có thể khiến hắn tỉnh lại.

Ta bị thị vệ của hắn chặn lại bên ngoài, chờ hắn tỉnh lại, ta mới được vào, nơi bả vai đã đọng lại một lớp tuyết thật dày.

“Sao lại đứng chờ dưới tuyết, không sợ ch.ết lạnh à?”

Mặc dù càm ràm như vậy, nhưng hắn vẫn gắng gượng đứng thẳng lưng, giúp ta phủi đi mảng tuyết trên vai. Ta không để ý, cầm bát thuốc bên cạnh, múc từng muỗng thuốc tới miệng hắn.

“Ta không sợ ch.ết, ta chỉ sợ chàng sẽ bỏ lại mình ta trên cõi đời này.”

Hắn lặng thinh, ôm ta vào lòng.

Cơn bệnh này đến cũng nhanh, mà đi cũng nhanh.

Chỉ vỏn vẹn vài ba ngày, hắn đã có thể rời giường, xử lí triều chính. Hắn không bao giờ né tránh ta khi xử lí những chuyện này, thậm chí đôi khi còn bàn bạc với ta nữa.

Một hôm, ta đóng tấu chương lại, hỏi hắn: “Chàng không sợ ta soán quyền đoạt vị sao?”

“Nếu nàng muốn trở về Đại Chiêu, ta cũng có thể trả lại giang sơn này cho nàng.”

Lời hắn thốt ra nhẹ tựa gió thoảng mây bay, như thể Đại Chiêu chỉ là một chuyện vặt vãnh.

Ta ngẩn ngơ hồi lâu, cuối cùng định thần lại bởi tiếng ho khan của hắn. Từ lần hộc m.á.u trong trận tuyết ngày trước, thân thể hắn tuy vẫn rất tốt, nhưng ho khan liên miên không khỏi.

Hắn tựa như trái hồng cuối cùng còn treo trên cành cây mùa thu, nhìn thì tưởng rằng mơn mởn tươi mát, nhưng chẳng ai biết được ruột quả đã thối nát cỡ nào. Ta rất sợ, sợ rằng hắn sẽ lìa cành, rồi rơi xuống một chỗ nào đó mà ta chẳng thể tìm ra.

Những cơn ho khan của hắn ngày một nghiêm trọng, mỗi lần ho đều kiệt sức, ngay cả sống lưng cũng cong thành một cái cung, như thể không đứng dậy nổi nữa. Ta từng lén nhìn hắn giấu chiếc khăn tay đẫm m.áu sau lưng, đôi môi tái nhợt mỉm cười nói với ta: “Khi nào mùa xuân đến là sẽ bình phục thôi.”

Liệu có được như thế không?

Ta không dám hỏi, chỉ lại gần, lau đi hơi lạnh vương trên trán hắn.

12.

“Chiêu Hoa, ta muốn trở về Nam Cương một chuyến.”

Những lời này thốt ra vô cùng đột ngột.

Vào một buổi chiều như thường lệ, ta cùng hắn dùng bữa, khi cung nhân bưng mâm xuống, hắn bỗng dưng nói vậy.

Không phải giọng điệu thương lượng.

Chỉ là một lời thông báo cho ta mà thôi.

Hắn, muốn trở về Nam Cương.

Trên bàn đặt hai chén trà nóng, ta nhìn hắn qua hơi nóng nghi ngút, gật đầu.

Thời gian khởi hành của hắn đã được ấn định vào ngày lập xuân. Tuy nói là mùa xuân, nhưng băng tuyết còn chưa tan, thời tiết này cũng không thích hợp để lên đường. Nhưng hắn khăng khăng không chịu, tựa như không thể trì hoãn dù chỉ một ngày.

Đêm trước ngày hắn đi, ta trằn trọc không ngủ nổi, cố gắng miêu tả lại từng đường nét gương mặt của hắn, muốn khắc sâu hắn vào trái tim.

Nhưng cuối cùng, ta vẫn thiếp đi.

Khi tỉnh lại, mặt trời đã sáng chói, ngoài trời, tuyết rơi xuống đọng đầy trên nền đất, mà khoảng giường bên cạnh ta đã trống trơ từ bao giờ.

Ta chân trần chạy ra ngoài, chạy tới một con hẻm sâu giữa hai bức tường cao ngất.

“Chiêu Hoa.”

Giọng nói quen thuộc tan lẫn trong gió tuyết gào thét vang lên sau lưng.

Ta xoay người lại, thấy một bóng người cao lớn mặc áo choàng lông trắng, cầm một chiếc ô giấy dầu diễm lệ hơn cả sắc má.u đỏ tươi, bước lại gần ta trong gió tuyết vần vũ.

“Hôm nay gió tuyết lớn quá, không đi được, ta lùi thời gian khởi hành lại ba ngày.”

Chóp mũi hắn ửng đỏ, luồng hơi thở ấm áp tạo thành những tinh thể băng hình lục giác nhỏ xíu trong bầu không khí lạnh lẽo.

“Sao vẫn như ngày con nít thế, không chịu đi giày gì cả.”

Hắn vừa nói, vừa cởi bỏ áo lông trên người, khoác lên vai ta.

Đầu ngón tay ấm áp ấy thoáng lướt qua gò má, hơi nóng truyền qua người ta như tia chớp.

Ta bất ngờ ôm lấy cổ hắn, ngước lên ngấu nghiến đôi môi ấy. Hắn mặc đồ dày cộp, lại không hề phòng bị, lảo đảo lùi lại hai bước rồi ngã xuống góc tường.

Trong đôi mắt vốn như bờ ao quạnh hiu của hắn dâng lên nỗi niềm khó phân biệt, xúc cảm đan xen, hoá thành bóng tối dày đặc.

Cuối cùng, nơi con ngươi của hắn, chỉ còn hình bóng ta đọng lại.

Trong màn tuyết triền miên, trong vầng sáng tĩnh lặng, nụ hôn kéo dài như thể mãi tới lúc chế.t.

“Phượng Trường Minh, ta thích chàng.”

Tuyết đọng trên ngói lưu ly ầm ầm đổ xuống, vương vãi khắp nơi.

Ta hổn hển ngẩng đầu, khẽ vuốt ve nốt ruồi nơi khoé mắt hắn.

Hắn cúi đầu, nhưng không nói một lời.

“Chàng đừng đi có được không?”

Ta chẳng đợi hắn đáp lại, chỉ cúi xuống, tiếp tục hôn hắn.

Ấy là nụ hôn cuối cùng của hai ta, hoà lẫn tiếng khóc và nước mắt, chua chát đến nỗi chẳng đáng nhớ lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play