6.
Đêm hôm đó, tin Phượng Trường Minh bị á.m s.át truyền tới tai ta.
Sau buổi Lễ cầu thần, với tư cách là một đấng quân vương, Phượng Trường Minh mở tiệc chiêu đãi quần thần, mời họ uống những vò rượu mới, thưởng thức điệu múa Phượng Minh lộng lẫy.
Yến tiệc trôi qua phân nửa, thích khách đục nước béo cò, cải trang thành đào kép, nhân cơ hội Phượng Trường Minh say r.ượu, đ.âm hắn một nhát.
Cũng may, Phượng Trường Minh chưa say tới nỗi bất tỉnh nhân sự, khó khăn lắm mới tránh được nhát k.iếm chí mạng đó, chỉ bị đ.â.m trúng vai, tuy thương nặng nhưng không ảnh hưởng tới tính mạng.
“Công chúa, gã thích khách kia là Diệp công tử.” Thị nữ quỳ trên mặt đất, thận trọng bẩm báo.
“Diệp Hoài Đình ư?” Ngực ta quặn thắt, loạng choạng vài bước, suýt nữa đã ngã nhào.
Diệp Hoài Đình là nam nhân đã có đính ước với ta. Hắn xuất thân từ một gia tộc quyền thế, thông thạo văn chương từ khi còn nhỏ, là một quân tử đoan chính, luôn giữ được sự điềm tĩnh trong mọi hoàn cảnh.
Mối hôn sự với hắn bắt nguồn từ sự tuỳ hứng của ta.
Vào yến hội mùa xuân năm ta mười hai tuổi, hắn biểu diễn trên sân khấu, diện bạch y, thổi sáo ngọc, tựa như thần tiên giáng trần.
Đêm ấy, ta đã có một giấc mơ, ta mơ thấy một thiếu niên không rõ mặt, chàng cùng ta chèo thuyền trong hồ, tình nồng ý đượm.
Ta chắc mẩm, thiếu niên này nhất định là Diệp Hoài Đình rồi!
Sáng sớm hôm sau, khi ngủ dậy, ta chân trần chạy tới thiên điện* nơi Phượng Trường Minh ở, ghé tai thủ thỉ bí mật này cho hắn.
*Thiên điện: Sảnh phụ của hoàng cung./
Hắn khựng lại, nhìn về phía ta, sắc mặt dường như còn trắng hơn bình thường, tựa như bị một tầng sương mỏng bao phủ.
“Công chúa thật lòng thích hắn sao?”
“Đương nhiên! Tất cả nữ tử Đại Chiêu đều tương tư chàng mà!”
Ta vẫn còn ngây ngô, ‘tất cả nữ tử Đại Chiêu’ mà ta nhắc tới thực chất chỉ là vài ba quý nữ nói chuyện phiếm cùng ta trong yến tiệc.
“Vì sao?”
Mọi khi Phượng Trường Minh rất hờ hững, nhưng hôm nay lại cố chấp lạ thường, chằm chằm nhìn ta, nhất quyết tra hỏi lí do.
“Bởi vì chàng là đấng quân tử, thục nữ đều say đắm quân tử.”
“Hoá ra là thế.” Hắn cụp mắt, một lúc lâu sau mới ngước lên nhìn ta, khoé mắt đỏ hoe, tựa như cố kìm nén cảm xúc, lại tựa như uất ức thống khổ.
“Ca ca…” Ta không hiểu được nỗi tâm sự nơi đôi mắt ấy, chỉ cảm thấy rầu rĩ đến nghẹn thở.
Hắn không đáp lại, chỉ mặc trung y màu trắng, xuống giường, lấy áo choàng lớn trên giá treo bọc ta kín mít, rồi ôm ta trở về chủ điện*.
*Chủ điện: Sảnh chính của hoàng cung./
Ta yên vị trong vòng tay hắn, ngước lên ngắm nhìn. Sáu năm nay, dẫu rằng hắn vẫn ốm yếu, nhưng vóc dáng ngày một cao ráo, dung mạo cũng càng khôi ngô tuyệt diễm hơn, thậm chí còn đẹp hơn cả đệ nhất mỹ nhân ở hậu cung của phụ hoàng nữa.
“Công chúa lớn rồi, không thể đi chân trần chạy lung tung nữa, sẽ dễ bị nhiễm lạnh.”
Hắn tỉ mẩn dém chăn gấm cho ta.
Ta thấy hắn không vui, muốn kéo ống tay áo hắn làm nũng, ai dè hắn lại né đi.
“Công chúa, nam nữ thụ thụ bất thân.”
7.
Kể từ ngày ấy, Phượng Trường Minh bắt đầu giữ khoảng cách với ta. Hắn vẫn bầu bạn với ta, nhưng không cho phép ta gọi hắn là ca ca, cũng cấm tiệt ta chạm vào hắn, dù chỉ là một mảnh góc áo.
Ta suốt ngày bám dính, muốn rúc vào lòng hắn như xưa, nhưng hắn luôn cách xa ta một bước, ta nài nỉ cỡ nào cũng không mềm lòng.
Khi ấy ta vẫn trẻ con, lại được phụ hoàng nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, tính tình rất đỗi bướng bỉnh. Bị hắn phớt lờ suốt một thời gian dài, ta bắt đầu bực bội.
Một ngày nọ, phụ hoàng tới gặp ta ở tẩm điện, nhìn gương mặt khó ở của ta liền hỏi nguyên do.
Lúc đó ta đang hậm hực, chỉ vào Phượng Trường Minh: “Phụ hoàng, nhi thần không cần hắn nữa!”
Ta vừa thốt ra câu này, Phượng Trường Minh ngẩng đầu nhìn ta, trong đôi mắt ấy dường như có hàng vạn xúc cảm cuồn cuộn dâng trào, nhưng cuối cùng đọng lại chỉ còn niềm thê lương, thậm chí còn có phần sợ hãi.
Phụ hoàng nhìn về phía hắn, đôi mắt chậm rãi nheo lại, ông nhếch môi, như thể đang đứng trước một con mồi rốt cuộc cũng bị sập bẫy. Sau đó, phụ hoàng đã đưa hắn đi.
Cái đêm hắn rời đi, gió mạnh bỗng dưng cuồn cuộn, vần vũ thét gào, sấm sét đùng đùng hoà vào làn mưa ào ào liên miên. Ta lặng nhìn tia chớp sáng loà ngoài kia, lại nghĩ tới Phượng Trường Minh.
Hắn sợ nhất là những đêm giông bão thế này. Trước kia, mỗi lúc như vậy, ta sẽ lẻn vào thiên điện, ôm lấy hắn qua lớp chăn dày.
Vóc dáng hắn vô cùng cao lớn, nhưng mỗi lần ấy đều có thể cuộn tròn lại thành một quả bóng nhỏ, co rúm trốn trong chăn, thậm chí không dám thò đầu ra.
Sấm sét mỗi lúc một vang rền, ta càng thêm phiền não, trằn trọc mãi không ngủ được, rốt cuộc vẫn không kìm nổi mà đứng dậy, lén chạy tới điện của phụ hoàng để tìm Phượng Trường Minh. Đèn đuốc chốn tẩm cung rực rỡ, nhưng ở cửa lại không một ai canh gác.
Ta còn chưa kịp đẩy cửa đi vào, giọng nói của phụ hoàng đã vang lên.
“Rốt cuộc ngươi vẫn rơi vào tay ta.”.
Truyện Phương TâyBấy giờ, giọng nói của ông không uy nghiêm như khi đối diện với triều thần, cũng không cưng chiều như khi đối diện với ta, mà rất đỗi xa lạ, tựa như có chút bỡn cợt, khôi hài.
Ta hé cửa, chứng kiến một cảnh tượng mà tới giờ ta vẫn không dám nhớ lại.
Ca ca tr.ần tr.uồng co rúm ở một góc tẩm cung, mái tóc dài xoã xượi che khuất gương mặt, chỉ lộ ra sống lưng cong cong, xương bả vai gầy gò nhô lên, m.á.u me be bét.
Phụ hoàng ta đứng trước hắn, ánh mắt trịch thượng kiêu hãnh như thể đang săm soi một món đồ chơi bất trị.
“Nghe nói hoàng thất Nam Cương là hậu duệ của thần tộc, cao quý tới độ không ai với tới.”
Ông cười khẩy, ép Phượng Trường Minh uống một chén r.ượu. Ta chưa từng thấy vẻ mặt tàn ác đó của ông.
“Ta luôn muốn giẫm đạp lên thần tộc, để cho các ngươi nếm trải mùi vị của sự hèn hạ dơ bẩn.”
Thời niên thiếu, phụ hoàng ta chinh chiến tứ phương, thống nhất loạn thế, được người đời tôn sùng là vị hoàng đế anh minh lỗi lạc, nhưng sau đó, ông bỗng dưng có xu hướng b.ạo l.ự.c, thích ch.é.m g.iết, phớt lờ tất cả những lời can gián của triều thần, nhất quyết dẫn quân xâm lược, đắm mình trong b.ể m.á.u của hoàng thất Nam Cương.
Miệng lưỡi thiên hạ đồn rằng, bởi vì phụ hoàng lỡ chọc giận thần linh mà chỉ có ta là nữ nhi độc nhất. Ta cũng từng đinh ninh như vậy, mãi tới sau này, ta mới biết rằng, đó chỉ là bịa đặt.
Năm ta hai tuổi, trong một lần chinh chiến, phụ hoàng bị thương nặng, khó mà có con được nữa. Ông quyết xâm lược Nam Cương, bất chấp sự phản đối của triều thần, chỉ để tìm ra bảo vật bí mật có thể phục hồi tinh lực.
Nhưng khắp cõi Nam Cương làm gì có bảo vật nào, từ hoàng thất tới dân chúng chốn ấy chỉ là những người bình thường, tôn sùng thần thánh, sống một đời lặng lẽ, thậm chí chẳng màng tới tranh đoạt lãnh thổ. Bọn họ không móc đâu ra bảo vật, phụ hoàng cũng đánh mất tia hy vọng cuối cùng. Ông phẫn nộ t.à.n s.át ba toà thành trì Nam Cương, đuổi cùng gi.ết tận ba ngàn mạng hoàng thất, chỉ tha cho một mình Phượng Trường Minh - Thái tử Nam Cương tôn quý cao ngạo, có danh xưng là Tiểu Phượng hoàng.
Ông chỉ muốn chứng kiến một đại bàng bị bẻ gãy cánh, trở thành con chim chốn ngục tù; chứng kiến một rồng xanh bị r.ú.t hết gân cốt, trở thành con mồi sập bẫy; chứng kiến một Thái tử Nam Cương vốn không vương chút bụi trần, nay lại rơi vào đ.ịa ng.ục vô tận, chịu đủ loại tr.a t.ấn gi.ày vò.
Ông ép Phượng Trường Minh uống loại th.uố.c k.ích d.ục mạnh nhất, lột sạch y phục của hắn, nhìn hắn giãy giụa kiềm chế trong thống khổ, sống cũng không được, ch.ế.t cũng chẳng xong.
Ta vốn không biết những điều này, kinh hoàng tột độ.
Trong thâm tâm ta, phụ hoàng là người cha vĩ đại nhất, chiều chuộng ta nhất; Phượng Trường Minh bao dung độ lượng, ôn nhu như ngọc, là ca ca tốt nhất.
Vậy mà, ở một nơi không có mặt ta, bọn họ lại phá vỡ hình tượng trong lòng ta như thế.
Ta run như cầy sấy.
Cánh cửa tẩm điện mà ta đang dựa vào bỗng phát ra tiếng kẽo kẹt, khiến bọn họ chú ý.
Phụ hoàng thấy ta, lập tức khôi phục dáng vẻ hiền lành như trước, mỉm cười vẫy tay chào. Ta ù ù cạc cạc lê bước, khi đi ngang qua Phượng Trường Minh, ta thấy hắn ngước lên nhìn. Thoạt tiên, hắn vẫn còn ngơ ngác, nhưng khi xác định đó chính là ta, con ngươi đen nhánh tựa như toả sáng lấp lánh.
“Công chúa…”
Hắn đột nhiên giơ tay lên, muốn níu lấy góc áo ta.
Nhưng tay hắn còn chưa chạm tới đã bị phụ hoàng đá cho một cú.
“Loại bẩn thỉu như ngươi mà cũng dám ngấp nghé nữ nhi của ta ư?”
Hắn ngã sõng soài trên sàn đất, phun ra một ngụm m.áu, nhưng đôi mắt hoa đào long lanh ấy vẫn chằm chằm nhìn ta qua làn tóc rối bời.
Ánh mắt ấy thật sự quá đỗi bi thương, bất lực.
Đáng lẽ, ta nên lại gần an ủi, ta nên ôm hắn vào lòng, thủ thỉ: “Ca ca, huynh không bẩn chút nào…”
Nhưng ta đã không làm thế.
Phụ hoàng che mắt ta, giọng nói vẫn dịu dàng: “Chiêu Hoa, con đừng nhìn, buồn nôn lắm.”
Nhưng ta vẫn nhìn thấy Phượng Trường Minh từ kẽ ngón tay của phụ hoàng.
Một tia sét rạch nát vòm trời, chợt chiếu rọi bóng hình hắn trong đêm tối.
Hắn không còn chút hơi sức nào, quỳ sọp trên sàn đất, tóc bê bết quyện vào m.á.u tươi trên gương mặt, đôi mắt vô hồn đờ đẫn.
Rõ ràng hắn còn sống sờ sờ,
mà lại tựa như đã rời xa nhân thế