10.
Cha tôi bị bắt. Mẹ kế là đồng loã, cũng bị gô cổ nốt. Công ty không cầm cự nổi, phải tuyên bố phá sản, toàn bộ tài sản của gia đình đều bị đem đi trả nợ. Em gái bụng mang dạ chửa bị đuổi ra khỏi biệt thự, bù lu bù loa ở chỗ Phó Lễ. Tuy vậy, Phó Lễ chỉ vất cho cô ta tiền thuê khách sạn. Cô ta thậm chí còn không được phép đặt chân vào nhà Phó Lễ.
Anh ta gọi cho tôi: “Tiếu Tiếu, anh biết giai đoạn này em rất vất vả, đừng sợ, anh sẽ giải quyết…”
Lúc đó, tôi đang uống trà với đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Phó gia. Tôi nắm trong tay một lượng thông tin khổng lồ, tất cả đều là bí mật kinh doanh và huyết mạch của Phó gia. Khi nhận được cuộc gọi đó, tôi mỉm cười hạnh phúc: “Đa tạ! Anh cứ tự lo cho thân mình đi đã!”
Ba ngày sau, một doanh nghiệp lớn của Phó gia bị phong toả.
Một tuần sau, đối tác lớn nhất của Phó gia tẩu thoát.
Ba tháng sau, những đối thủ cạnh tranh bắt đầu bao vây Phó gia, một vài tin tức mờ ám của doanh nghiệp bị rò rỉ, gây chấn động dữ dội. Các ngân hàng đồng loạt ngừng cho vay. Phó gia nhanh chóng trên đà sụp đổ, Phó Lễ không còn thời gian quan tâm đến tôi nữa.
Một đêm khuya khoắt, anh ta gọi cho tôi, giọng nói tràn ngập sự mệt mỏi: “Thanh Thanh sinh rồi.”
Tôi im lặng hồi lâu rồi mới đáp lại: “Chúc mừng.”
Ký ức dường như ùa về buổi chiều hôm đó, khi Phó Lễ nói rằng Thanh Thanh đã mang thai, yêu cầu tôi làm con tin thế chỗ cô ta.
Nhưng nỗi đau ngày trước đã biến tan, bây giờ, tôi chỉ cảm thấy mình thật may mắn. May mắn thay, tôi đã thế chỗ Thanh Thanh, trở thành con tin, còn cô ta lại sinh con cho Phó Lễ. May mắn thay, đứa con tôi ngày đêm trông ngóng là của Lục Triển.
Dường như Phó Lễ đang hút thuốc, tôi nghe thấy tiếng nhả khói: “Tiếu Tiếu, anh nhận ra rồi.”
Anh ta nói một tràng: “Em là người duy nhất có thể nghe lén cha em ở cả nhà lẫn công ty, cũng chỉ có em mới đủ tàn nhẫn để đối xử với ông ta như thế. Tất cả các bí mật thương mại bị rò rỉ của Phó gia cũng do em nghe lén, đúng không? Từ đầu đến cuối, đều là một tay em sắp đặt ư?”
Tôi cụp mắt nhìn tách trà của mình: “Thì sao?”
Phó Lễ không lên tiếng. Anh ta dường như đang nín thở.
Một lát sau, anh ta ho khan, cười khổ: “Tiếu Tiếu, nếu anh giữ lại đứa trẻ, bảo Thanh Thanh rời đi, liệu em có bằng lòng quay lại với anh không?”
Mặc dù tôi đã mẫn cảm với anh ta, nhưng nghe thấy câu này, tôi vẫn thấy chán ghét: “Anh chơi đùa cô ta chán chê rồi, giờ lại muốn vất bỏ con ruột của chính mình à?”
Giọng nói Phó Lễ run run: “Tiếu Tiếu, em có tin không…? Dù biết em là kẻ đứng sau những chuyện này, anh vẫn cần em! Anh hối hận rồi… Anh hối hận vì đã ngủ với Thanh Thanh, anh cũng hối hận vì đã để em làm con tin, để em bị gã đàn ông đó bắt đi mất…”
Giọng anh ta trầm xuống, tràn trề thất vọng: “Bây giờ cha và mẹ kế của em đều đã bị bắt, gia đình anh cũng bị tổn hại nghiêm trọng. Tiếu Tiếu, em hả giận chưa? Anh sẽ rời xa Thanh Thanh, chúng ta làm lại từ đầu nhé? Chuộc lỗi như vậy còn chưa đủ thoả mãn em sao?”
Tôi nuốt ngụm trà trong miệng, lặng nhìn ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà qua ô cửa sổ.
Một năm nữa thôi là Lục Triển được thả rồi.
Tôi và anh, rồi cũng sẽ có một ánh đèn ấm áp của riêng mình nơi thành phố lạnh lẽo này.
Nhìn về tương lai, tôi thấy dễ chịu hơn, gằn từng chữ một: “Anh Phó này, anh còn chẳng xứng đánh giày cho người yêu của tôi. Hạng người như anh chỉ đáng lẫn lộn với phế phẩm như Thanh Thanh mà thôi.”
Tôi cúp máy, đứng nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, thở phào nhẹ nhõm.
Hết thảy ân oán, giờ đây đều đã chấm dứt.
Giờ đây, tôi sẽ nắm tay Lục Triển, đi hết quãng đời còn lại.
[...]
Một năm sau, có hai chuyện lớn xảy ra.
Con gái tôi chào đời, Lục Triển cũng ra tù.
Khi tôi hạ sinh đứa bé, Phó Lễ đã biết tin.
Sau khi biệt thự của tôi bị tịch thu, tôi đã mua lại, cải tạo thành phong cách ban đầu mà mẹ từng thiết kế. Bây giờ, nơi ấy đã trở thành tổ ấm của tôi và con gái.
Tôi ôm con gái về nhà, khi bước ra khỏi xe, tôi thấy xe Phó Lễ đậu gần đó. Phó gia bị tổn hại nghiêm trọng, Phó Lễ gần như tay trắng làm lại từ đầu, cảnh tượng huy hoàng ngày trước đã chẳng còn nữa, anh ta suy sụp rất nhiều. Nhưng dù sao, năng lực của anh ta cũng không hề tầm thường, Phó gia cũng đang dần hồi phục.
Em gái đã sinh con, nhưng không được trở thành bà Phó như ý nguyện. Cứ ba ngày một lần, cô ta lại thúc giục kết hôn, nhưng đều bị Phó Lễ gạt phăng đi. Cô ta không dịu dàng nổi nữa, ngày nào cũng cãi vã với Phó Lễ, khiến đứa bé khóc lóc ầm ĩ. Ban ngày, Phó Lễ đã phải xoay chuyển tình thế, cứu vãn cơ nghiệp của Phó gia, ban đêm lại phải “chiến đấu” với em gái tôi.
Khi chúng tôi gặp lại, anh ta đã tiều tuỵ hơn rất nhiều.
Nhìn thấy đứa trẻ trong vòng tay tôi, ánh mắt anh ta tối sầm, anh ta cười gượng: “Hắn ở trong tù mà em vẫn quyết định sinh con cho hắn…”
Anh ta cúi đầu: “Bây giờ thì anh đã tin rằng em thật lòng yêu hắn.”
Tôi nóng lòng muốn đưa con gái về, chỉ đáp cụt lủn: “Ờ, vâng!”
Anh ta cười khổ sở. Nụ cười vương chút bi ai, lại chứa cả nỗi thăng trầm. Thấy tôi chuẩn bị đóng cửa xe, anh ta chợt hỏi tôi, mà cũng như tự hỏi chính mình: “Giá như ngày trước anh không chán cơm thèm phở, thì bây giờ… Liệu đó có phải là con của anh và em không?”
Tôi lắc đầu: “Phó Lễ, trên đời này không tồn tại hai chữ ‘Giá như’. Anh không thể quay lại.”
Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Dù sao tôi cũng vô cùng biết ơn vì anh đã chọn Thanh Thanh, nếu không, tôi đã không thể gặp được người thương tôi thật lòng.”
Người đàn ông ấy, tựa như tia sáng, soi rọi cuộc đời tôi trong những khoảnh khắc đen tối nhất. Khi mọi chuyện đã lắng xuống, tôi vẫn thầm cảm tạ số phận của mình, rằng nó đã cho tôi gặp đúng người.
Phó Lễ run rẩy, sắc mặt càng tái nhợt hơn. Một lúc sau, anh ta mỉm cười bất đắc dĩ: “Vậy thì tốt rồi, từ giờ, anh không làm phiền em nữa. Chúc em một đời hạnh phúc.”
Anh ta quay đi, bóng lưng cô độc dưới ánh hoàng hôn: “Tạm biệt.”
Tôi nhìn bóng lưng anh ta, chợt nhớ lại ngày thơ ấu. Phó Lễ bé bỏng giơ tay thề với Tiếu Tiếu: “Tôi, Phó Lễ, cả đời này sẽ chỉ ở bên Nhan Tiếu Tiếu! Nếu không làm được, tôi sẽ chịu hình phạt phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại!”
Lúc ấy, chẳng ai hiểu rằng, lời thề cũng chỉ là gió thoảng mây bay.
Tôi thở dài, ẵm con về nhà.
Cha tôi và mẹ kế đã bị kết tội, em gái và Phó Lễ lại ghê tởm lẫn nhau.
Mọi chuyện của quá khứ, đều đã khép lại.
Tháng sau, Lục Triển ra tù. Tôi dẫn con gái tới đón anh. Anh ôm con bé vào lòng, nháy mắt với tôi, như thể muốn mỉm cười.
Vậy mà, giây tiếp theo, anh bỗng dưng rơi nước mắt, oà khóc nức nở, ghì chặt chúng tôi trong lòng. Tôi ôm lấy cánh tay anh, nước mắt thấm đẫm bờ vai.
Cuối cùng thì,
giờ đây,
tôi cũng đã có một mái ấm của riêng mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT