“Anh sao lại sợ anh ấy chứ?” Cô hậm hực nhìn Lâm Ôn
“Con nhóc nhà em tìm đồng bọn à?”
Lâm Chính phì cười quan sát sang người chồng tài giỏi của Đường Chỉ Nam đã im lặng từ nãy đến giờ. Anh ta nhớ tên Cố Trạch Minh này của ngày xưa đúng thật có hơi ‘rách rưới’ nhưng dáng vẻ không tồi, rất có sự cầu tiến.
Bây giờ thì hay rồi, đổi lại là Đường Chỉ Nam mới là người chịu khổ.
Đùa giỡn một chút, bọn họ lại nghiêm giọng như thể đang ngồi trên bàn đàm phán:
“Đề nghị bốn anh chị phải thường xuyên về thăm chú thím Lâm”
“Chú thím nhớ mọi người lắm”
“Mẹ em cũng nhờ có chú thím mà đỡ phần buồn tủi.”
Lâm Chính và Lâm Ôn đều gật gù như đã hiểu, nét mặt có hơi trầm đi nhẹ: “Công việc nhiều quá đôi khi anh sẽ quên”
“Nhưng mỗi khi nghĩ đến luôn có mẹ ở nhà đợi, anh thật sự rất muốn trở về”
“Bây giờ anh lại có vợ, nói xem có phải anh là người may mắn hay không?”
Đường Chỉ Nam nghẹn ngào không nói, cô vừa vui cho anh em nhà họ, vừa thương Cố Trạch Minh trầm lặng bên cạnh.
Cô không chắc bản thân sẽ mang lại cho anh một tổ ấm, cũng chưa từng muốn chia tách anh với Cố Viễn. Bởi vì cô biết Cố Trạch Minh rất gần gia đình, anh kiêu ngạo trên thương trường, từng bước từng bước tiến đến đỉnh cao nhưng anh lại chẳng muốn đến nơi đó.
Cố Viễn, Cô Du chính là những người thân còn lại của anh.
Thứ anh muốn là làm cho họ tự hào.
Đợi gia đình nhà thím Lâm đi ra ngõ xem pháo, chỉ còn cô và Cố Trạch Minh ở lại dọn dẹp xung quanh. Đường Chỉ Nam loay hoay lau sạch những vết bẩn trên bàn, miệng bình thản nói:
“Lâm Chính sống rất tình cảm, anh ấy nói như vậy chứ không cố ý đề cập đến thứ gì đâu”
Người đối diện gật đầu như đã rõ.
Anh khẽ khịt mũi: “Chú thím muốn chúng ta về Cố Viên ở cùng vài tháng trước khi chú sang Châu Âu công tác”
“Cố Viên vừa rộng vừa thoáng còn gần trung tâm” Cô cười nhẹ.
Cố Viên được anh nhắc chính là nơi trước kia Cố Viễn muốn xây dựng để cùng gia đình chung sống. Kết quả bây giờ vẫn bỏ trống.
Cô ngừng tay một lúc sau đó thản nhiên mà tiếp tục công việc. Không đồng ý nhưng không phản đối với Cố Trạch Minh.
“Gia đình là điều quan trọng nhất”
…
Bên ngoài pháo hoa đầy trời, Đường Chỉ Nam cùng với Cố Trạch Minh đi dạo xung quanh. Đâu đâu cũng là vài cặp tình nhân đang nắm tay nhau thề non hẹn biển.
Người ta nói đón năm mới cùng người mình thích chính là ước nguyện năm mười tám tuổi của mọi cô gái.
Thật sự không sai!
Cô từng ước được cùng Cố Trạch Minh nắm tay nhau nhìn pháo hoa chuyển năm.
Nếu được, mong anh hãy yêu cô thật nhiều.
Tự ngẫm một lúc thì Đường Chỉ Nam mới nhận ra bản thân năm mười tám tuổi có chút tham lam.
Cô bật cười nhìn điện thoại đang đầy những tin nhắn chúc mừng năm mới của mọi người.
Khả Khả trông thật đáng yêu: ‘Chúc Nam Nam sóng yên biển lặng, ngày ngày thành công’
Nhìn số tiền được chuyển đến bằng với chiếc túi hiệu xa xỉ nào đó, Đường Chỉ Nam choáng váng:
Nam Nam ngọt ngào: ‘Số tiền quá khoa trương rồi! Tớ không muốn nhận’
Khả Khả trông thật đáng yêu: ‘Không được từ chối’
Khả Khả trông thật đáng yêu: ‘Quà ra mắt của Ninh Giang gửi cho cậu’
“…”
Nhìn thấy tin nhắn trên màn hình, không đợi được lâu Đường Chỉ Nam trực tiếp gọi đến.
Bên kia không khí náo nhiệt không kém, nhìn đôi nam nữ phía bên màn hình, cô bĩu môi:
“Đôi cẩu nam nữ”
“Đáng ghét quá đi”
Cô phụng phịu quan sát càng kĩ hơn. Cảm thấy bọn họ thật sự quá đẹp đôi.
Ninh Giang bật cười thành tiếng trước lời mắng kia: “Chị dâu định chia rẽ chúng tôi à? E là không thể đâu”
Ninh Giang đã quen gọi ‘chị dâu’ tuy lúc đầu cô cảm thấy không tiếp nhận được. Dù sao họ cũng ngang tuổi, chỉ có Cố Trạch Minh về chức vụ cao hơn anh ta, thế nên không tránh khỏi hai từ ‘chị dâu’ kia.
Đường Chỉ Nam nhìn anh đang chăm chú xem người ta đốt pháo, cười rầu rĩ: “Hai người ức hiếp một mình tôi hửm?”
Tiếng pháo bắt đầu nổ thêm một đợt khiến cô không nghe rõ người bên màn hình nói gì, Đường Chỉ Nam đành phải rời khỏi đó. Đi không quá xa liền đến đoạn đường vắng, cô gọi lại cho Châu Khả.
Người kia không bắt máy.
Khả Khả trông thật đáng yêu: ‘Huhu, tớ cùng mọi người đàm đạo rồi, Nam Nam năm mới vui vẻ’
Năm mới vui vẻ.
Đường Chỉ Nam soạn tin nhắn gửi đi, nhưng bị cái tin nhắn vừa được gửi tới từ ‘CTM’ làm cho thẫn thờ.
CTM: ‘Sao lại ra đó ngồi’
CTM: ‘Trời tối rồi’
“…”
Nam Nam thở dài nhìn xung quanh: ‘Ồ, anh ở đâu vậy?’
CTM: ‘Nhìn sang trái’
Bất giác Đường Chỉ Nam chau mày đảo mắt qua hướng anh đang đứng. Dáng vẻ anh rất dễ nhận ra, so với trước đây thì quả là cường tráng.
Nhìn anh, cô bật cười về suy nghĩ năm mười tám tuổi của mình.
Nam Nam: ‘Cố Trạch Minh’
CTM: ‘…’
Nam Nam: ‘Năm mới bình an’
Anh dãn cơ mặt, có phần ngạc nhiên muốn mở gửi thêm một tin thì Đường Chỉ Nam đã tắt cuộc trò chuyện.
“Nam Nam, năm mới bình an”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT