Luyện đan thì cần có lò luyện đan, đối với việc luyện đan thì lửa trong quá trình luyện đan cũng có yêu cầu cực cao.
Đây là điều đương nhiên
Nhưng nếu không có lò luyện đan hay không có lửa tiên luyện dược thì không thể luyện đan được sao?
Điều này đối với người khác thì có thể xảy ra, nhưng đối với Trương Phàm thì khác, điều này không hề có vấn đề gì với hắn khi luyện chế những đan dược cấp thấp.
Với sự trợ giúp của các thiết bị “hiện đại" tiên tiến hoàn hảo của Hoa Hưng để nấu dược liệu, Trương Phàm bắt đầu kiểm tra kỹ năng của mình.
“Thì ra Lâm lão gia là ông ngoại của anh, còn Lâm Trấn Duệ kia là chú của anh nha”
“Hình như giữa hai người có xảy ra chuyện hiểu lầm gì, đó là chuyện gì vậy? Anh có thể kể cho tôi nghe không?”
Đừng có keo kiệt như vậy, tôi nghĩ anh cần người nói chuyện, tôi sẵn sàng làm thùng rác đế anh trút hết ra”
Hoa Vân xoay quanh Trương Phàm, vừa đi vừa nói nhảm không ngừng.
“Tôi không muốn” Trương Phàm thật sự không bị thuyết phục, hóng hớt chuyện phiếm có phải là bản chất sẵn có trong người của phụ nữ không?
“Đừng hẹp hòi như vậy, anh nghĩ xem, hôm qua tôi mới vừa cứu anh, tôi cũng không quan tâm anh nói tôi là người tọc mạch hay không, nên cứ nói cho tôi biết đi mà”
Hoa Vân chớp chớp mắt, tiếp tục truy hỏi, ngọn lửa hóng hớt vẫn cháy lớn hừng hực.
“Liên quan gì đến tôi?” Trương Phàm vẻ mặt rất lạnh lùng. Ánh mắt Hoa Vân mở to, cô đang định nói thêm cái gì nữa thì Hoa Hưng bước vào: “Trương tiên sinh, lúc trước cậu đã nói sẽ giúp tôi vô điều kiện đúng không?”
“Đúng vậy” Trương Phàm gật gật đầu.
“Vậy tôi sẽ dùng lần giúp đỡ này cho Lâm lão gia” Hoa Hưng nói.
“Được. Đợi tôi mười phút” Trương Phàm không quan tâm đến việc Lâm Trấn Duệ đã nói gì với Hoa Hưng, hẳn chỉ cần quan tâm thực hiện lời hứa của mình là được.
Hoa Hưng gật gật đầu, Hoa Vân nhìn Trương Phàm rồi lại quay sang nhìn Hoa Hưng, sau đó kéo tay Hoa Hưng qua một bên tò mò hỏi
Ông nội, đó là ông ngoại của Trương Phàm nha, sao ông có thế dễ dàng dùng lời hứa của mình cho ông ấy?”
âm Trấn Duệ khăng khăng không muốn đế cho Trương tiên sinh chẩn trị cho Lâm lão gia, tình huống của Lâm lão gia ngày càng tệ, ông nhìn không nổi nữa” Hoa Hưng hạ thấp giọng nói:
“Nhưng quan trọng là ông cũng muốn xem thử xem trình độ chữa bệnh cứu người của Trương tiên sinh như thế nào.”
“A, không phải ông nội nói.." Hai mắt Hoa Vân mở to.
hì đúng là như vậy. Nhưng ở trình độ như thế nào thì không thế xác định được nha. Nếu thật sự có trình độ cao thì ông sẽ cố găng giữ cậu ấy lại phòng khám của chúng ta” Hoa Hưng cũng có tính toán của riêng mình.
“Con cũng muốn xem anh ta chữa bệnh như thế nào” Hoa Vân khịt khit mũi hai lần, cô vẫn luôn nghĩ ngờ năng lực về: phương diện này của Trương Phàm.
Mười phút sau, Trương Phàm trực tiếp ném một viên thuốc màu đen cho Hoa Hưng nói: “Đi đưa cho ông ấy đi, uống xong tự nhiên sẽ khỏe mạnh lại”
Hoa Hưng nhìn viên thuốc hoàn toàn không có chút hình. đáng của một viên thuốc, không nhịn được hỏi: “Trương tiên sinh, cậu không đi qua đó chẩn bệnh sao?”
“Không phải vừa rồi đã chẩn bệnh rồi sao?” Lúc nấy. Trương Phàm đã nhìn ra vấn đề của ông ngoại hăn, cho nên mới cho uống một viên thuốc như vậy.
“Vừa rồi.. đã chuẩn đoán ra bệnh?” Hoa Hưng nghĩ đến khoảng cách giữa Trương Phàm và Lâm lão gia lúc trước thì không thể tin được.
Tuy nhiên, không chờ ông ta kịp hỏi thêm cái gì thì Trương Phàm đã đi vào phòng luyện đan dược và đóng cửa lại
“Ông nội, thật ra sau khi bị từ chối chữa trị thì hẳn đã đi làm xong viên thuốc này. Ngoài miệng thì hản tỏ ra rất lạnh lùng, không quan tâm nhưng thân thể lại rất thành thật đó. Hoa Vân giống như phát hiện ra điều gì đó, vẻ mặt trở nên vô cùng phấn khích.
“Có lẽ Trương tiên sinh biết trước ông sẽ dùng lời hứa giúp đỡ của mình cho Lâm lão gia!” Hoa Hưng nhìn viên thuốc màu đen trong tay, mím môi nói:
“Bây giờ chỉ có thể thử mà thôi, cho dù Trương tiên sinh có chán ghét nhà họ Lâm như thế nào, thì cậu ấy cũng sẽ không hại người đúng không?”
Hoa Vân nhìn chăm chấm viên thuốc, trong đầu nhảy ra một loạt các trường hợp mà kết quả cuối cùng là Hoa Hưng. trở thành đồng phạm, không nhịn được rùng mình nói
“Ông nội, ông phải cẩn thận. Tình huống của Lâm lão gia như vậy mà chỉ cần chẩn đoán từ xa đã có thể chuẩn ra bệnh? Ông tin được sao?”
“Được rồi, ông cũng chỉ tiện nói như vậy thôi, đừng suy nghĩ vớ vấn” Hoa Hưng gõ đầu Hoa Vân, sau đó lập tức đi tìm Lâm lão gia.
“Không được, con sẽ lưu lại một số băng chứng” Hoa Vân mở điện thoại bật chức năng ghi âm lên, nhanh chóng đuổi theo Hoa Hưng.
“Anh Lâm, đưa viên thuốc này cho Lâm lão gia dùng thử xem” Hoa Hưng không nói rõ viên thuốc này do Trương Phàm đưa cho, nếu nói thẳng ra có thể Lâm Trấn Duệ sẽ không để, Lâm lão gia uống.
“Đây là cái gì?” Vẻ mặt Lâm Trấn Duệ thận trọng nhìn viên thuốc màu đen.
"Làm sao? Anh Lâm không tin tưởng tôi à?” Sắc mặt Hoa Hưng tối sầm lại
“Tôi sao dám” Lâm Trấn Duệ thấy sắc mặt Hoa Hưng không vui, vội vàng giải thích, nhận lấy viên thuốc từ tay Hoa Hưng đưa cho Lâm lão gia uống.
Hoa Hưng thở phào nhẹ nhốm, ông ta thật sự sợ Lâm Trấn Duệ sẽ truy hỏi đến cùng viên thuốc này ở đâu ra, chữ bệnh gì, làm sao mà ông ta biết được chứ.
Tuy nhiên, thuốc đã được người bệnh uống, tác dụng của nó sẽ là gì đây?
Đôi mắt Hoa Hưng mở to, chăm chú nhìn chảm chăm Lâm lão gia tử,
Ngay sau đó, Hoa Hưng tận mắt thấy một cảnh tượng kỳ diệu. Chỉ trong một phút, cơn nôn mửa của ông Lâm đã ngừng lại hẳn. Ngay đến cả sắc mặt cũng trở nên có chút hồng hào hơn.
Thật sự chữa được bệnh!
Hoa Hưng đã nghiên cứu Trung Y cả đời, ông cũng đã chữa khỏi cho rất nhiều bệnh nhân, nhưng đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy bệnh nhân sau khi uống thuốc xong lại có hiệu quả ngay lập tức như vậy.
“Cha, cha cảm thấy trong người như thế nào rồi?” Lâm Trấn Duệ quan tâm hỏi
“Không sao rồi” Lâm lão gia hô hấp nhẹ nhàng, suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Bác sĩ Hoa, viên thuốc vừa rồi là do Trương Phàm đưa cho anh đúng không?”
“Thật là không thể giấu Lâm lão gia. Đúng vậy, viên thuốc này là do Trương tiên sinh đưa cho tôi” Hoa Hưng khế mỉm cười rồi gật gật đầu.
Biểu cảm trên mặt của Lâm Trấn Duệ biến đối nhanh đến mức dùng mắt thường cũng có thế nhìn thấy.
“Tôi có thể gặp nó được không?” Lâm lão gia đứng dậy, cảm giác yếu ớt dường như bị xua tan ngay trong giây lát
“Đương nhiên!" Hoa Hưng không có lý do gì ngăn cản không cho hai người gặp nhau.
“Cha, đó là tên xui xẻo, sao cha lại muốn đến gặp nó” Lâm. Trấn Duệ thuyết phục.
Lâm lão gia không lên tiếng, nhưng nội lực mạnh mẽ đang lưu chuyến trôi chảy trong cơ thế khiến ông vô cùng kinh ngạc. Viên thuốc kia quả thật đã dẫn dắt nội lực đang rối loạn trong người ông, đây chẳng lẽ là do Trương Phàm vô dụng kia làm ra?
Ông ta muốn tìm hiểu cho rõ.
Nếu Trương Phàm kia không còn là phế vật nữa, hoặc thậm chí còn là một thần y với y thuật cao siêu như vậy.
Tuy nhiên, rất nhanh Lâm lão gia đã phải ăn trái đẳng.
Cửa phòng luyện đan của Trương Phàm đóng chặt, giống như bên trong không có ai.
“Tiểu Phàm, con không muốn gặp ông ngoại nữa sao?” Lâm lão gia ở ngoài cửa phòng, nhẹ nhàng nói vọng vào,
Đáng tiếc, Trương Phạm vẫn không trả lời
Lâm Trấn Duệ tức giận nói: “Trương Phàm, đừng vô sỉ như vậy, cha tôi đã chủ động đến gặp cậu. Sao cậu lại dám không gắp mặt? Tên khốn kiếp nhà cậu, cậu cho rắng minh là ai chứ2 Mau cút ra đây ngay."
Lâm lão gia cau mày, đang định mở miệng mảng Lâm Trấn Duệ thì cửa phòng đột ngột được mở ra, Trương Phàm
xuất hiện ở cửa, nhìn chăm chăm Lâm Trấn Duệ:
“Vì mẹ của tôi, nên tôi sẽ cho các người chút thể diện, không so đo với các người nữa, nhưng đây là lần cuối cùng!”