Chúc Trang là một công ty trang sức trong khu vực.

Khu vực kinh doanh chính là ở Lư Châu, trụ sở chính của Chúc Trang nằm ở thành phố Nam Quan.

Tuy nhiên, mặc dù đồ trang sức của Chúc Trang không trải rộng khắp cả nước, nhưng không thể vì thế mà đánh giá thấp sức ảnh hưởng của nó.

Đặc biệt, trong việc vận hành và chế tạo ngọc bích, đây là công ty duy nhất trong toàn bộ Lư Châu, và cũng chính nó đã đàn áp rất nhiều chuỗi cửa hàng trang sức xuyên quốc gia.

Cửa hàng trang sức Chúc Trang mà Trương Phàm đến là cửa hàng đứng đầu lớn nhất trong chuỗi cửa hàng của Chúc Trang ở Nam Tuyền. Không gian cửa hàng rất lớn, bầu không khí và sự sang trọng của nó được kết hợp hoàn hảo.

“Trương Phàm, đây cũng là nơi mà anh có thể đến sao?” Đột nhiên, từ phía sau lưng truyền đến giọng nói chế giễu, sau đó thì một người đàn ông trẻ tuổi xuất hiện trước mặt Trương Phàm, đi cùng với hắn ta là một người phụ nữ có vẻ ngoài không tệ, trong còn rất ngây thơ.

Trương Phàm nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, hẳn biết người này là ai, người đàn ông này tên là Tô Hạo, là anh họ của Tô Nhược Tuyết.

Từ trước đến nay Tô Hạo luôn xem tường Trương Phàm, hẳn càng buồn bực hơn khi biết Trương Phàm cũng chính là vị hôn thê của Tô Nhược Tuyết. Mỗi lần hai người gặp nhau trước đây, Tô Hạo cũng đều chế giễu Trương Phàm hết sức thậm tệ, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ vì có thể giãm đạp lên Trương Phàm nhiều lần như vậy.

“Cút!”

Lúc trước Trương Phàm trước mặt Tô Hạo đều phục tùng hắn, nhưng bây giờ...làm sao còn có thể để cho hắn chà đạp. chứ?

Tô Hạo sửng sốt, hẳn không thể tin được Trương Phàm lại có thái độ như vậy đối với mình, cho nên dù Trương Phàm đã rời khỏi, nhưng hắn vẫn còn sững sờ tại chỗ.

“Tô thiếu gia” Người phụ nữ bên cạnh cảm thấy có gì đó không đúng, nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay Tô Hạo, gọi Tô Hạo tỉnh táo lại.

“Mẹ kiếp... Trương Phàm, sao mày lại dám nói chuyện với †ao như vậy?” Mặt Tô Hạo đỏ bừng, trong mắt hiện lên vẻ tức giận.

“Nếu không muốn bị đánh thì mau cút đi”

Vào lúc này Trương Phàm đã bước đến bên quầy trưng bày ngọc, nhìn các loại ngọc bích đã được chế biến trong quầy, liền vẫy tay gọi người phục vụ đến.

Tinh thần lực! Tinh thần lực!

Nếu hắn có tinh thần lực thì tình huống này sẽ không xảy ra rồi.

“Chào ngài, ngài thích loại ngọc nào ạ?”

Nhân viên bán hàng đi đến, nhưng người mà cô ta chào hỏi không phải là Trương Phàm mà là Tô Hạo.

Tô Hạo vốn dĩ đang rất tức giận, đột nhiên tìm được cảm giác ưu việt, vẻ mặt chế giễu nói với Trương Phàm:

“Mày đã nhìn thấy chưa? Ngay cả nhân viên bán hàng cũng không muốn để ý đến mày. Mày vẫn còn muốn xem ngọc, cũng không tự mình lấy gương ra soi xem mình là cái dạng gì đi"

“Lấy cho tôi xem chiếc vòng tay này” Trương Phàm không. để ý đến Tô Hạo, chỉ vào một chiếc vòng tay ngọc lục bảo trong quầy.

Nếu một chiếc vòng tay lớn như vậy có chứa đựng linh khí, thì liệu linh khí mà nó chứa có nhiều hơn linh khí trong miếng ngọc trên dây chuyền của Khương Nhạc Nhạc không?

“Xin lỗi, nhưng ngài có chắc là sẽ mua chiếc vòng tay này không? Nếu ngài chắc chản thì tôi có thể cho ngài xem qua.” Tuy trên mặt nhân viên bán hàng cười thật tươi, nhưng trong giọng điệu, động tác và thái độ đều là dáng vẻ vô cùng khinh thường.

Quả thật là Trương Phàm ăn mặc quá mức đơn giản, những người ăn mặc như thế này thì thường chỉ có thể ngắm hoặc sờ trang sức thôi, chứ không thể mua nổi.

Nhưng nếu thật sự để hắn xem nó, lỡ như hắn làm hỏng nó và hắn không đủ khả năng để đền bù cho món trang sức này thì cô ta cũng sẽ gặp rắc rối theo. Những ví dụ cho tình huống này cũng không phải là chưa từng gặp.

Cho nên, cô ta không chút do dự mà từ chối Trương Phàm. “Ha ha hai”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play