Sáng sớm, Khống Vân Huy đã lái xe đến đón Trương Phàm, sau đó tới thẳng tàu cao tốc, chỉ mất hai giờ đồng hồ đã tới được Thanh Cảng.

Bởi vì buổi tối Trương Phàm muốn về Nam Tuyền nên sau khi tới Thanh Cảng, bọn họ đã đến thắng cục võ quản Thanh Cảng

Ông chủ của hải sản Phúc Nguyên đã được người của cục võ quản Thanh Cảng mời đến phối hợp điều tra từ sớm.

Thật ra thì kiểu phối hợp điều tra như này đã diễn ra rất nhiều lần rồi.

Chỉ là lúc trước không thu được kết quả gì thôi.

Nhưng lần này hoàn toàn không giống.

Trên đường đến cục võ quản, Trương Phàm ngẫm nhìn cảnh sắc của Thanh Cảng mà thổn thức không nguôi.

Bởi vì hắn nhìn thấy, Thanh Cảng của bây giờ có quen thuộc nhưng cũng lạ lẫm với Thanh Cảng trong trí nhớ của hắn.

Dù sao cũng đã bị gia tộc ruồng bỏ rất lâu rồi.

Mà sau khi bị ruồng bỏ, hẳn đã tới Nam Tuyền, luôn ở tại Nam Tuyền, chưa từng quay lại Thanh Cảng.

Vậy nên, trong khoảng thời gian đó, Thanh Cảng đã thay đối rất nhiều

Thật ra, không chỉ Thanh Cảng mà tất cả mọi nơi trên đất nước này đều như vậy, thay đổi từng ngày.

Bất kể là ai, chỉ cần xa quê hương lâu ngày thì khi trở về, có lẽ đều không tìm được cảm giác thân quen nữa.

Nhưng mà Trương Phàm cũng chỉ thốn thức một lúc mà thôi, chẳng mấy chốc đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

Hắn không muốn có chút dây dưa gì với nhà họ Trương hết.

Hôm nay tới đây, hẳn cũng không nói cho Trương Duyệt và Trương Xuyên biết, giải quyết xong vụ án sẽ lập tức đi luôn... Đợi một thời gian, khi hắn đến Thanh Cảng lần tiếp, đó mới là lúc dấy lên phong ba ở nhà họ Trương.

Xe chạy đến cục võ quản Thanh Cảng.

Cục trưởng của cục võ quản Thanh Cảng và đội trưởng đội chấp pháp đã chờ từ sớm.

Cái tên Trương Phàm như sấm rền bên tai cục võ quản Thanh Cảng, bởi vì rất nhiều thương binh lúc trước cũng đi ra từ cục võ quản Thanh Cảng.

Hơn nữa đi cùng còn có Khổng Vân Huy.. Sao bọn họ có thể không ra nghênh đón.

Nợ ơn thiếu tình, kết giao trên quan trường, thật ra trong nội bộ cục võ quản cũng giống người bình thường ở điểm này, không có gì khác biệt.

Còn về Quý Hải Phàm.

Với cấp bậc của cục trưởng cục võ quản và đội trưởng đội chấp pháp Thanh Cảng thì vẫn chưa với tới, đồng thời, Quý Hải Phàm cũng không chủ động giới thiệu bản thân.

Dù sao thân là người bảo vệ, càng bí ẩn thì lúc mấu chốt càng có thể phát huy tác dụng quan trọng.

“Cục trưởng Khổng, cung phụng Trương! Chào mừng hai vị lãnh đạo đến chỉ đạo công việc!" Cục trưởng cục võ quản và đội trưởng đội chấp pháp Thanh Cảng đều rất nhiệt tình.

“Cung phụng Trương, giới thiệu một chút, vị này cục trưởng cục võ quản Thanh Cảng Hạ Lan Sơn, cổ võ giả Thiên cấp trung kỳ, vị này là đội trưởng đội chấp pháp cục võ quán Thanh Cảng Phó Trường Thành, cũng là cổ võ giả Thiên cấp trung kỳ!” Khổng Vân Huy vừa cười vừa nói:

“Thanh Cảng có vị trí đặc biệt, trong đoàn trưởng lão thật ra có tất cả bốn vị đều đóng quân ở Thanh Cảng"

“Cục trưởng Hạ, đội trưởng Phó, rất vui được gặp mặt” Trương Phàm chắp tay chào Hạ Lan Sơn và Phó Trường Thành.

“Chào cung phụng Trương! Tôi thay mặt toàn thương bình của cục võ quản Thanh Cảng cảm ơn cậu!" Hạ Lan Sơn nằm chặt lấy tay Trương Phàm, kích động nói.

“Đừng khách sáo như thế, cũng không phải chữa trị miễn phí, đúng không!” Trương Phàm nháy mắt, cười ha ha.

Mọi người cùng cười theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play