“Tiên sinh, đã hỏi thăm rõ ràng rồi, dược liệu trồng trong thôn đều là nhà trưởng thôn dẫn đầu!”

Lữ Hoa rất nhanh tiến đến bên cạnh Trương Phàm nhẹ giọng nói.

“Nhà trưởng thôn ở đâu?” Trương Phàm hỏi.

“Từ nơi này đi vào trong, ngõ nhỏ thứ hai rẽ trái, nhà thứ nhất!”

Lữ Hoa nói: “Tôi đi trước dẫn đường.”

“Được!” Trương Phàm gật đầu.

Lữ Hoa rất hiểu hắn.

Ở sơn thôn như vậy, “người nói chuyện” vô cùng vô cùng quan trọng.

Nếu xe đã tới thôn Sơn Tỏa, vậy khẳng định sẽ bị thôn dân chú ý tới.

Nhưng các thôn dân nói không thấy, điều này chứng tỏ có người đè tin tức xuống.

Mà không phải nhân vật quyền thế trong thôn thì căn bản không có khả năng đè tin tức như vậy xuống được.

Đoàn người đi thẳng đến nhà trưởng thôn. Chạng vạng tối, Trương Phàm phát hiện, trong thôn dường như không có trẻ

con, bình thường vào giờ này, không phải là thời gian trẻ con ra ngoài chơi đùa sao?

Ngược lại lại có một vài người trung niên hoặc nam nữ thanh niên từ trong nhà hoặc thò đầu ra, hoặc trực tiếp đi ra, quan sát đám người Trương Phàm.

Trương Phàm không để ý sự quan sát của những người này, đi thẳng đến nhà trưởng thôn.

Rất nhanh, đã tới nhà trưởng thôn rồi.

Nhìn thấy nhà trưởng thôn, Trương Phàm cảm thấy, dù không cần Lữ Hoa đi hỏi thăm thì cũng có thể tìm được nơi này.

Bởi vì nhà của trưởng thôn, rất rõ ràng chiếm diện tích lớn hơn so với các nhà khác, xây dựng cũng càng xa hoa hơn.

Đặc biệt là cửa chính cho xe chở hàng vào, còn có sân bóng rổ trong sân nhỏ, rất không giống ai.

“Các người là?”

Trương Phàm vừa mới dẫn người vào trong sân thì có một ông lão tầm năm sáu mươi tuổi, mặc một thân tơ lụa thời Đường xông ra.

“Cục võ quản của phủ Bạc thành! Ông là trưởng thôn của thôn Sơn Tỏa à?”

Bành Giang Hoa đi lên liền đưa giấy chứng nhận ra.

“Đồng chí, tôi là trưởng thôn của thôn Sơn Tỏa!”

Ông lão nghi hoặc hỏi: “Cục võ quản là đơn vị gì?”

“Đây là nơi nào?” Trương Phàm cắt ngang ý định nói chuyện của Bành Giang Hoa, chỉ vào một nơi trong sân trông giống như nhà để xe rồi hỏi.

“Đây là nhà để xe!” Ông lão nói.

“Mở ra!” Trương Phàm trầm giọng nói, hắn ngửi được mùi của Huyết Hồng Thảo ở chỗ này, hơn nữa thậm chí còn nồng đậm hơn nơi xảy ra chuyện.

Nói như vậy, hắn đã tìm được chính chủ rồi.

“Các người rốt cục là người nào? Cục võ quản, tôi căn bản chưa từng nghe nói đến cái gì mà cục võ quản, các người không phải đến cướp bóc đấy chứ? Người đâu người đâu!”

Mặt ông lão biến sắc, liên tục hô to.

Rầm rầm, nhất thời từ trong phòng trưởng thôn có bảy tám thanh niên trai tráng lao ra, mà ngoài sân lại càng rầm rầm giống như toàn bộ người trong thôn đều tới.

Sắc mặt cả đám đều không tốt nhìn chằm chằm đoàn người Trương Phàm.

Trương Phàm nhìn một chút, phát hiện tuy sắc mặt những người này không tốt, nhưng lại đều có vẻ bối rối giống nhau. . 𝒯ìm đọc thêm tại [ 𝒯 rUm𝒯r𝓾ye𝑛.V𝑛 ]

“Các người định làm gì? Chúng tôi là nhân viên công chức!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play