“Ngồi thiền mà cũng chữa khỏi bệnh câm của anh được sao?" Tiếu Oánh Ức nghỉ ngờ hỏi.
"Đương nhiên là vậy rồi!" Diệp Thanh nhướng mày.
"Ồ!' Mặc dù đáp một tiếng, nhưng gương mặt Tiếu Oánh Ức vẫn tràn đầy vẻ không tin.
Diệp Thanh cũng không hề bất ngờ, anh nhìn chấm chăm vào Tiếu Oánh Ức, vẻ mặt nghiêm túc nói "Vợ à, nếu như hôm nay tôi không tới thì còn không biết rằng công ty gặp phải chuyện lớn như thế, cô không nên giấu giếm tôi chứ, nói cho tôi biết sớm hơn chút thì tôi đã có thể giúp cô xử lý cái thằng khốn Nghiêm Thiếu Khoan đó sớm hơn rồi!"
Hứa Mai đang pha trà nghe Diệp Thanh nói vậy cũng suýt chút nữa thì đổ cả nước sôi lên tay mình, cái thằng nhóc này không những bị ngu mà lại còn là một thằng chuyên khoác lác nữa à?
Nghiêm Thiếu Khoan là ai chứ?
Là cậu cả hàng đầu ở Trúc Thành, là người mà một thắng được đưa về ở rể như anh nói muốn xử lý là xử lý được chắc?
Ai cho anh cái lòng tin này thế hả?
"Anh xử lý?" Tiếu Oánh Ức trợn tròn mắt.
Bây giờ Diệp Thanh đã thấy trạng thái thật sự của cô rồi nên cô cũng không cần phải giả vờ ra vẻ lạnh lùng trước mặt Diệp Thanh nữa.
"Đương nhiên rồi, chỉ là một thằng nhãi thôi mà, xử lý anh ta là chuyện nhỏ thôi.” Diệp Thanh dõng dạc đáp.
Tiếu Oánh Ức lại trợn mắt, tưởng như việc thẳng nhóc này có thể nói được là chuyện tốt, nhưng mà bây giờ miệng lưỡi dẻo quẹo như thế, Tiếu Oánh Ức lại cảm thấy lúc thẳng nhóc này bị câm vẫn còn đỡ hơn nhất có thể cho cô bớt lo.
"Tiếu Oánh Ức không thèm để ý tới Diệp Thanh mà nói với Hứa Mai: "Lập tức báo tin cho tất cả mọi người trong bộ phận tài chính và bộ phận kế toán tới phòng hội nghị họp.”
"Vâng thưa Chủ tịch Tiếu." Hứa Mai đặt tách trả vừa pha xuống trước mặt Diệp Thanh rồi cũng nhanh chóng bước ra khỏi phòng làm việc.
"Vợ, đây chỉ là chút chuyện nhỏ thôi mà, việc gì mà phải mở họp chứ?” Diệp Thanh nhếch miệng nói.
"Đây là chuyện nhỏ sao? Không hiểu gì thì đừng nên ăn nói vớ vấn, anh ở yên đây chờ, chờ tôi họp xong thì chúng ta cùng đi về nhà, còn nữa, anh cũng đừng có chạy lung tung trong công ty."
Tiếu Oánh Ức trừng mắt nhìn Diệp Thanh một cái rồi cũng đứng dậy tới phòng hội nghị, cô lười nói chuyện với cái thẳng nhóc Diệp Thanh không biết trời cao đất rộng này.
Nhìn bóng lưng Tiếu Oánh Ức rời đi, Diệp Thanh nhếch miệng, tự lầm bẩm: "Cô vợ này của mình trông. thì lạnh nhạt chứ thực ra chẳng hề lạnh nhạt chút nào, mình đã nói rồi, chuyện lúc này thì có gì to tát đâu?"
'Vừa dứt lời, Diệp Thanh liền cầm điện thoại trên bàn làm việc lên bấm một dãy số.
Trong phòng hội nghị Tập đoàn Tiếu thị, có gần hai mươi người đang ngồi, những người này đều là nhân viên có liên quan trong bộ phận tài chính của Tập đoàn Tiếu Thị, ai cũng là bậc thầy thương nhân.
Tiếu Oánh Ức ngồi ở phía trên cùng, trong tay cầm một cây bút, cô gõ mặt bàn, sau khi nhìn lướt qua mọi người một lượt thì từ tốn nói: "Tất cả mọi người nói thử xem, chúng ta nên ứng phó với trận gió lốc này thế nào đây?”
“Chủ tịch Tiếu, đã có thể khẳng định rằng đối thủ của chúng ta chính là nhà họ Nghiêm.” Phó Tổng giám đốc bộ phận Tài Chính Lưu Vân Phi cau mày nói
Nghe Lưu Vân Phi nói vậy, tất cả mọi người trong phòng họp đều im lặng.
Nhà họ Nghiêm?
Là một gia tộc hàng đầu, tài chính trong tay có hàng trăm tỷ.
Sao Tập đoàn Tiếu thị có thể là đối thủ của nhà họ Nghiêm được chứ?
Cho dù mọi người có khả năng mạnh hơn nữa trong lĩnh vực tài chính thì bọn họ vẫn sẽ bất lực như. thế khi đứng trước quyền lực tuyệt đối
Tiểu Oánh Ức cau mày nhìn phản ứng của mọi người, trái tim cô vô cùng lạnh lẽo, cô đã nhận ra, có lế đại đa số những người ngồi dưới đây đều không còn dũng khí tiếp tục chiến đấu với nhà họ Nghiêm nữa, có thể trong lòng những người ở đây đã bắt đầu đi tìm chỗ làm mới rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT