“May mắn thay, gia chủ sáng suốt, đã quyết định hôm nay phải diệt trừ Giang Vũ”.

Biết Kỷ Tuyết Tình nhờ Nguyễn Linh Ngọc bảo vệ Giang Vũ, Thanh Long âm thầm mừng rỡ: “Đợi sau này khi Nguyễn Linh Ngọc đến Giang Châu, sự tình đã giải quyết xong, nhà họ Kỷ sẽ không cần phải đối đầu với Nguyễn Linh Ngọc nữa”.

Kỷ Tuyết Tình lo lắng sau khi mình rời khỏi đó, Giang Vũ không có cách nào một mình đối mặt với phong ba bão táp, mà cô lại không tin người của nhà họ Kỷ nên mới có thể không tiếc vận dụng món nợ ân tình, nhờ Nguyễn Linh Ngọc âm thầm bảo vệ Giang Vũ.

Giang Vũ không biết rằng mặc dù Kỷ Minh Nguyệt đã rời đi nhưng vẫn sắp xếp mọi việc vì lo cho sự an toàn của anh.

Anh thề sẽ dựa vào nỗ lực của chính mình, để nhanh chóng trưởng thành.

Mãi cho đến khi chiếc xe hoàn toàn biến mất khỏi †âm mắt, Giang Vũ mới bình phục lại.

Tuy rằng trong lòng trống rỗng, nhưng Giang Vũ biết, kế tiếp chỉ có liều mạng tăng cường thực lực, mới có thể

không phụ tình cảm của Kỷ Tuyết Tình dành cho mình.

“Hoàng Long, ông lập tức tới đón tôi, theo tôi đi mua vật tư”.

Giang Vũ không quay lại Vân Đỉnh sơn trang mà gọi điện cho Hoàng Long.

Bởi vì có vô số người đang chú ý tới tình hình của Kỷ Tuyết Tình, cho nên trước khi cô rời đi, tin tức cô rời khỏi đó đã truyền khắp Giang Châu.

Vô số người thở phào nhẹ nhõm vì chuyện này.

'Thân phận của Kỷ Tuyết Tình quá đặc biệt, thế cho nên cô ở lại Giang Châu, giống như một ngọn núi lớn, chèn ép đến vô số người khiến họ không thở nổi.

Đặc biệt là sau khi nhà họ Lăng bị tiêu diệt, mọi người đều sợ hãi đến mức kẹp đuôi lại làm người tốt, vì sợ đắc tội Kỷ Tuyết Tình sẽ gây ra thảm họa chết người.

“Cô chủ Kỷ cuối cùng đã đi rồi, chúng ta cuối cùng cũng có thể trở lại cuộc sống bình thường rồi”.

“Trong khoảng thời gian này, ngay cả cửa nhà, tôi cũng không dám bước ra, chỉ sợ chọc giận đến bà cô đó, dù sao ngay cả nhà họ Lăng cũng bị tiêu diệt, chúng ta có thể không chịu nổi cơn thịnh nộ của cô ấy”.

“Cô Kỷ đi rồi, điều này có nghĩa là Giang Vũ bị vứt bỏ. rồi đúng không?”

“Giang Vũ là kẻ thua cuộc đã bị cảm sừng suốt ba năm trời, nhà họ Kỷ không đời nào chấp nhận một tên phế vật từng kết hôn như anh ta”.

“Nhưng trước đó Giang Vũ đã đắc tội với không ít người, bây giờ anh không có chỗ dựa, có lẽ anh ta chắc sẽ lại đổ lỗi tại sự xui xẻo!”

“Không có cô Kỷ làm chỗ dựa, tôi cũng có thể bóp. chết anh ta, chứ đừng nói tới những người hắn ta đắc tội trước kia, anh ta chết chắc rồi”.

Kỷ Tuyết Tình rời khỏi đó làm cho thế cục ở Giang Châu xảy ra sự thay đổi cực lớn.

Phần lớn mọi người đều cảm giác lúc trước là Giang Vũ luôn ỷ vào Kỷ Tuyết Tình làm chỗ dựa mà có được sự. nổi tiếng, rất nhanh thôi anh sẽ phải đón nhận những sự trừng phạt tàn khốc về sau.

Trên thực tế, trước đó những người hoặc các thể lực. đã từng bị Giang Vũ chèn ép, cũng đã bắt đầu rục rịch, muốn ra tay trả thù bất cứ lúc nào.

Mặc kệ bên ngoài mưa gió bão bừng, sau khi Giang Vũ và Hoàng Long gặp nhau, đi tới con phố chuyên bán ngọc của thành phố Giang Châu.

“Chào cậu, cậu thấy hứng thú với ngọc sao?”, Hoàng Long đi theo sau Giang Vũ, tò mò hỏi.

“Tôi muốn mua một ít ngọc để sử dụng”.

Giang Vũ vừa tìm kiếm những viên ngọc mình cần, vừa thuận miệng đáp lại.

“Sử dụng?”, Hoàng Long mơ hồ nhìn bóng lưng của Giang Vũ. “Hoàng Long!”

Giang Vũ đột nhiên xoay người, giơ một chiếc nhãn long văn trong tay lên: “Tuy rằng tôi đến bây giờ cũng không nhớ được bất kỳ ký ức nào về Cửu Huyền Thiên Long Môn, nhưng ông là người duy nhất tôi có thể tin tưởng được ở thời điểm hiện tại”.

Nhìn thấy Giang Vũ đưa cho nhãn long văn về phía mình để ngắm, sắc mặt của Hoàng Long sắc mặt ngưng trọng hơn: nh chủ yên tâm, sự trung thành của thuộc. hạ đối với cậu, trời đất có thể chứng giám, đến cả tan xương nát thịt cũng sẽ không từ”.

“Tôi tin ông!”

Giang Vũ gật gật đầu, giới thiệu: “Tôi chuẩn bị lắp đặt thiết bị vũ trang ở Thiên Cung Vân Đỉnh, cần ngọc số lượng lớn, cũng cần ông đến giúp tôi hoàn thành chuyện này”.

Hoàng Long tuy rằng vẫn không cách nào lý giải được như cũ, nhưng tỏ thái độ kiên định: “Cậu có việc gì cần cứ phân phó, tôi chắc chắn sẽ chấp hành bằng mọi giá”.

Hoàng Long không hỏi nhiều nữa, ngoan ngoãn đi theo sau Giang Vũ xách đồ.

Trong tay Giang Vũ có một gốc Thái Tuế trăm năm, một gốc Nhân sâm tám mươi năm cùng với lượng lớn dược liệu mua từ Ngô Thành, Giang Vũ chuẩn bị dung những dược liệu này để bế quan tu luyện, dùng một lần tu luyện để đột phá lên đến Luyện Khí tầng thứ bảy.

Chỉ cần đột phá đến Luyện Khí tầng thứ bảy, vậy anh chẳng khác nào so sánh được với tu vi Tông Sư cường giả, coi như là đã có được năng lực tự vệ nhất định.

Nhưng mà sau khi chứng kiến thực lực khủng bố của Thanh Long, Giang Vũ biết mình cho dù đột phá đến Luyện Khí tầng thứ bảy và có được tu vi Tông Sư cũng không cách nào đánh lại được Đại Tông Sư.

Bởi vậy, Giang Vũ chuẩn bị lắp vũ trang ở Thiên Cung Vân Đỉnh, lợi dụng ngọc để bố trí trận pháp và hạ độc xung quanh Thiên Cung Vân Đỉnh.

Tuy rằng tu vi không đủ, nhưng Giang Vũ tự tin chỉ dựa vào những cơ quan trận pháp và độc cổ huyền thuật trong trí nhớ kia, anh có thể sửa Thiên Cung Vân Đỉnh thành một pháo đài đủ để khiến cho đại Tông Sư không còn đường về.

“Giang Vũ, tên khốn kiếp, lại dám đi rêu rao khắp nơi thế à”.

Ngay khi Giang Vũ dẫn Hoàng Long đi mua ngọc, một giọng nói dữ tợn đột nhiên vang lên từ phía sau lưng hai người.

Giang Vũ dừng bước, xoay người nhìn lại thì thấy Long Hiểu Hà và Vương Hạo ở phía đối diện đang đi tới.

“Mày đánh gãy chân cha tao, mày cho rằng tao sẽ ngậm bồ hòn vậy sao?”

Vẻ mặt của Long Hiểu Hà oán độc nhìn chằm chằm vào Giang Vũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play