Tê Thiên Minh bất ngờ thốt lẻn, anh ta hoàn toàn không ngờ suy nghĩ cúa Giang Vũ lại thẳng thắng đến như vậy.

“Vừa rồi tôi đã nói, tôi với nhà họ Trương chà có tình cảm hay quan hệ gì. Tôi chỉ nế mặt của anh mới đến đây thôi”.

Giang Vũ gặt gù giải thích tiếp: “Thật ra tôi

không quan tâm họ đối xử với tôi ra sao, cũng chả thèm đế ý nhà họ Lăng có vay được khoản tiền đó không. Nhưng tỏi đã liên lụy đến anh và Tê Báo Quốc bị người ta nhục mạ, nên tỏi phái đòi lại thế diện cho hai người!”

“Tòi thật quá vinh dự khi có thế làm bạn của anh Giang đây!”, Tê Thiên Minh câm động nhìn Giang Vũ cảm thán.

Nếu những người khác nghe Giang Vũ nói thế này, họ chì nghĩ anh đang giả vờ giả vịt cho có oai thôi.

Nhưng những lời đó lọt vào tai của Tê Thiên Minh, anh ta lại tin Giang Vũ hoàn toàn không thèm để ý chuyện nhà họ Lăng vay được khoản tiền kia hay không, cũng không đế ý thái độ của nhà họ Trương với mình.

Bây giờ, những gì Giang Vũ đang làm chí là đòi lại cõng bang từ những tốn thương và bất công họ phải chịu.

“Xin anh Giang hây dừng bước! Tòi đại diện cho tôi với bố mình chân thành xin lỏi anh!”

Lúc này Trương Hồng Nham đã đuổi kịp hai người, anh ta vừa thở hồng hộc vừa nói: “Trước là do chúng tôi có mat mà không thấy thái sơn, chọc giận anh. Mong anh đừng chấp nhặt bố con tôi”.

“Cậu Trương nói quá rồi!”

Giang Vũ rất thoải mái như chuyện chầng liên quan đến mình xua tay, lạnh nhạt đáp: “Tôi không có bất kỳ tình càm hay quan hệ gì với

nhà họ Trương, nhưng khi vào cửa đã vò lè bước vào rồi. Các người đổi xứ với tòi như vậy cũng rất hợp lý hợp tình!”

Trương Hồng Nham hiểu ý trong lời nói của đối phương, khóe miệng run rấy, những lời này chứng minh Giang Vũ đang tức giận!

“Trước đó, tõi với bò’ đã quá lo láng cho Xáo Xáo nên mới làm ra hành động vỏ lê như thế”.

Trương Hồng Nham thấy Giang Vũ vẫn còn tức giận, đành nhìn sang Tê Thiên Minh: “Hai nhà tôi với anh đã có tình cảm thân thiết từ láu, anh cũng đối xứ với xảo xáo như em gái. Vậy nên, tói xin anh năn nỉ anh Giang để cứu xâo Xảo!”

“Hai nhà chúng ta đã có tình cảm sâu nặng từ lâu mà Hồng Nham! Anh cũng biết rõ, ấy vậy mà sao anh nghĩ tòi đến đây hại xảo xảo được vậy?”

Lúc này, Tê Thiên Minh cũng oán hận, mâng lại: “Ấy vậy mà, chú Trương với anh lại tình nguyện tin người ngoài mà không hề tin tòi và bố. Thậm chí, hai người còn muốn cât đứt quan hệ giữa hai nhà chúng ta, đúng là làm lòng người lạnh lẽo”.

”Tôi sai rồi! Tôi đã biết sai thật rồi!”

Trương Hòng Nham cúi đầu xấu hố, cáu xin: “Sau này tòi với bố sẽ đến nhà thàm và xin lỏi, nhưng tình hình gấp rút bây giờ là cứu xảo Xào thoát khỏi nguy hiếm. Vậy nên, tôi cầu xin

anh…”

Trương Hồng Nham chưa nói hết, điện thoại của Tê Thiên Minh đã reo lên.

“Bố của tỏi muõn nói chuyện với anh Giang này”.

Tê Thiên Minh bằt điện thoại lên, rồi đưa cho Giang Vũ.

Giang Vũ gật đầu, nhận điện thoại. Sau đó, anh bát đâu nói chuyện với Tề Báo Quốc.

Trước đó, Tê Báo Quốc đã gọi cho Trương Hiến Minh. Cuối cùng bị ông ta chứi xối xá không kịp ngáp, vậy nên Tê Báo Quốc bây giờ cũng đang nối điên lên.

Nhưng mới vừa rồi Trương Hiển Minh đã gọi cho Tê Bảo Quốc xin lỗi, còn khóc nức nở kế tất cả mọi chuyện cho ông ta nghe và xin tha thứ. Nhờ đó mà thế diện của Tê Bảo Quốc vừa mất đi vài phút trước cũng đã lấy lại.

Tê Bào Quốc cũng rất lo cho Trương xảo Xảo, thế nên ông ta tha thứ cho Trương Hiển Minh. Sau đó, mới gọi cho Giang Vũ cầu tình giúp bố con họ.

“Nếu Tê Báo Quốc đã mớ miệng, thì tôi sè nế mặt ỏng ta và anh Thiên Minh”.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, thái độ của Giang Vũ thoái mái hơn nhiều.

Anh cũng không muốn thấy một cò gái yếu ớt chết trẻ như thế, cho nên mấy chuyện giận dồi vừa rồi chì là đế lấy lại thế diện cho bố con nhà họ Tê thôi.

“Bố con tôi đã biết sai thật rồi, sau này sẽ đền bù cho mọi người một cách tốt nhất”.

Trương Hồng Nham lập tức vui mừng, nhiệt tình nói: “Mời anh Giang đi vào trong, xin anh hãy chữa bệnh cho em gái cúa tôi*.

“Tòi rất xin lối cậu Giang, trước đó tôi quá quan tâm đến bệnh tình con gái mình nên bó mất hết lý trí, vò lế với cậu như thế. Mong cậu bó qua cho”.

Trương Hiến Minh thấy Giang Vũ được con trai mình dần về, xấu hố quỳ trên mặt đất mà xin lỗi ròi lại càu xin: “Xin cậu nế mặt anh Bảo Quốc mà hãy cứu con gái tôi!”

“Tôi đã quay về đây thì đã chứng minh tôi không đứng nhìn mà không cứu khi người ta sáp chết”.

Giang Vũ gật đầu nhìn thoáng qua Trương Xáo Xáo nằm trên giường, nói: “Những cách chữa trị bình thường không thế trị hết cho cỏ Trương được, nhưng tôi có một cách chữa khói hắn”.

“Vậy làm phiền cậu Giang rói! Cậu chì c‘án chữa khỏe cho con gái tôi, nhà họ Trương sẽ càm tạ cậu một món quà hậu hĩnh”.

Trương Hiến Minh nghe Giang Vũ nói hết đã gật đầu, rồi nhìn anh với ánh màt đầy chờ mong: “Cậu có thế chữa sớm cho con gái tôi được không!”

“Chang lẽ, ông lại tin vào tên lừa đảo kia sao giám đốc Trương?”

Lãng Phi Dương vừa thấy hình ảnh này vội vàng bước đến ngăn: “Nó chỉ là một tên lừa đảo, sao õng có thế đế nó chừa bệnh cho cỏ Trươno đươc!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play