Mẹ không gọi cô là “Âm Âm”, mà lạnh lùng gọi cả họ lẫn tên: “Trần Nhiễm Âm.”
Dưới tình huống bị mẹ gọi đầy đủ tên cúng cơm thì chắc chắn không phải là chuyện gì tốt lành.
Trần Nhiễm Âm lập tức trở nên căng thẳng, thấp thỏm bất an nhìn về phía bên kia đường.
Tần Vi mặc một chiếc áo dạ lông đen, một tay đút túi, một tay xách hộp cơm inox giữ ấm, vô cảm nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Tới lúc này, Trần Nhiễm Âm mới nhớ ra sáng nay mẹ cô bảo buổi trưa sẽ tới đưa cơm cho cô.
Cố Kỳ Châu quay đầu lại nhìn, khoảnh khắc anh và Tần Vi chạm mắt thì không khỏi ngẩn ra, anh không nghĩ tới việc sẽ gặp mẹ Trần Nhiễm Âm ở chỗ này.
Trần Nhiễm Âm có thể cảm giác được mẹ cô không vui, da đầu tê dại, lập tức nói với Cố Kỳ Châu: “Mẹ em tới rồi, anh đi trước đi.” Cũng khá buồn cười, lúc đi học yêu đương với Lâm Vũ Đường cô sợ bị mẹ phát hiện, lớn bằng nhường này rồi cô vẫn sợ bị mẹ phát hiện. Đúng là vẫn không có gì thay đổi, không có sự khác biệt nào cả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play