Mọi người đã đang hoảng sợ, sau khi nghe xong lại càng trở nên hoảng loạn hơn. Bọn họ vốn muốn cố gắng đè nén nỗi sợ, nhưng giờ lại phản tác dụng, âm thanh thút thít nức nở lại ngày càng trở nên to hơn.
Hàn Kiều hoàn toàn bị dọa hết hồn vía, cô ta co quắp lại quỳ gối trên mặt đất, khóc đến mức toàn thân run rẩy. Thật sự cô ta đã cố gắng giảm nhỏ tiếng khóc, nhưng do quá sợ hãi nên cô ta không thể điều khiển được cảm xúc của bản thân nữa.
Tên Tóc Vàng cười lạnh một tiếng, chĩa họng súng nhắm vào người Hàn Kiều: “À ha, có trò chơi rồi.”
Mọi người bắt đầu hoảng sợ, nhóm học sinh bắt đầu run bần bật lên, càng lúc càng thể hiện sự sợ hãi rõ ràng hơn.
Cả người Trần Nhiễm Âm cứng đờ, đồng tử co lại – không được, không được, không thể để hắn ta nổ súng, không thể để hắn ta nổ súng giết chết học sinh.
Cô bé chỉ mới 14 tuổi.
Trần Nhiễm Âm lấy hết dũng khí, chắn trước người Hàn Kiều, khẩn trương nhưng không sợ hãi nhìn chằm chằm vào tên Tóc Vàng, giọng run run: “Bố, bố tôi là giám đốc công an tỉnh, mẹ tôi là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, để lại một mình tôi là đủ rồi. Các người yêu cầu gì cũng được, bố mẹ tôi vì cứu mạng tôi chắc chắn sẽ sử dụng tất cả các mối quan hệ xung quanh để đồng ý tất cả mọi yêu cầu của các người!” Vào chín năm trước, khi cô nói ra thân phận của bố mẹ là để tự bảo vệ cho bản thân cô. Còn lúc này nói ra những lời này, là vì bảo vệ cho chính những học sinh của mình, “Hãy thả tất cả những người khác đi, để lại một mình tôi làm con tin.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT