Tám năm trước, trong nhà máy cũ bỏ hoang kia, anh ôm cô vào lòng, từng câu từng chữ chắc chắn cam đoan với cô nhất định sẽ cứu cô ra, dùng mạng mở đường cho cô, lúc đó cô đã ngửi thấy mùi hương này.
Hơi thở nội tiết tố dần dần nồng đậm, biểu cảm của cô cũng dần say sưa, không kìm lòng được mà áp mặt vào cổ anh, dùng chóp mũi cọ nhẹ vào da anh.
Cố Kỳ Châu cứng đờ người, cổ họng bắt đầu khô rát giống như thiếu nước, không tự chủ được làm ra động tác nuốt nước miếng, yết hầu trồi lên rồi trượt xuống.
Trần Nhiễm Âm dùng chóp mũi cọ vào yết hầu anh, hơi mở to hai mắt, nhìn anh và hỏi: “Anh thật sự không nhớ em sao?”
Làm sao có thể không nhớ?
Ngày nào anh cũng nhớ cô.
Nhưng Cố Kỳ Châu không có dũng khí nói thật.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT