Chỉ với một cú đẩy như thế, đẩy qua đẩy lại một hồi dẫn tới một trận đánh nhau – Ngô Nguyên tức giận đánh trả, cứ thế một nhóm người diễn ra cuộc chiến.
Nhâm Nguyệt sợ tới mức không biết làm gì, chỉ biết nhìn Ngô Nguyên đang bị đánh trên mặt đất, không ngừng hét lên: “Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!”
Thấy vậy, Hàn Kiều ngay lập tức bỏ chạy, đẩy cửa sau của lớp 9/2 ra, chạy thẳng về phía Cố Biệt Đông, thở hổn hển nói: “Ngô Nguyên, Ngô Nguyên bị Triệu Húc Bằng và lớp của cậu ta đánh! Ngay tại cửa lớp 9/9! “
Cố Biệt Đông sững sốt trong giây lát, đột nhiên bật dậy khỏi ghế: “Ông nội nó!” Cậu vừa lao về phía cửa sau, vừa hét lên giận dữ: “Tụi bây đi theo tao!”
Tất cả các bạn học nam ở hai hàng cuối gần như lao ra theo cậu, hùng hổ xông tới cửa lớp 9/9, tiến lên đánh nhau với nhóm của Triệu Húc Bằng.
…
Trong một tháng qua, đầu tiên là Cố Kỳ Châu dẫn một đoàn đội đến Thanh Hải để thực hiện nhiệm vụ, sau khi trở về, anh lại lập tức đến Lâm Thành để hỗ trợ bộ phận an ninh ở đó phòng chống tội phạm. Có thể nói là làm việc liên tục một ngày một đêm không ngừng nghỉ, cho đến hai giờ sáng hôm nay mới về tới nhà.
Về đến nhà, anh gần như lăn ra ngủ mà không thèm đặt đồng hồ báo thức, định vùi đầu ngủ cả ngày để bù lại giấc ngủ đã không ngủ đủ giấc trong gần một tháng qua.
Nhưng anh cứ cảm thấy hình như mình vừa nhắm mắt lại, bên ngoài lại đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa đánh thức anh.
Tiếng gõ cửa rất lớn, nhưng lại đều đặn và đúng mực.
Cúi đầu dùng ngón chân nghĩ cũng có thể đoán được, tám phần là tên nhóc thối tha Cố Biệt Đông đó ở trường lại gây ra chuyện gì rồi.
Cố Kỳ Châu thở dài một tiếng, nheo mắt ngồi dậy từ trên giường, vừa dùng tay xoa xoa mặt, vừa tức giận hét lớn: “Dậy rồi, đừng có gõ nữa!”
Tiếng gõ cửa đột ngột dừng lại, một lúc sau, cánh cửa đang đóng chặt nhẹ nhàng đẩy ra một khe hở, Cố Biệt Đông chui đầu vào phòng, không để ý đến khuôn mặt đẹp trai nhưng cực kỳ u ám của ông cậu nhà mình, lộ ra một nụ cười rực rỡ: “Chào buổi sáng!”
Cố Kỳ Châu lười nói nhảm với cậu, trong giọng nói trầm thấp khàn khàn mang theo chút mệt mỏi: “Trực tiếp khai báo.”
Cố Biệt Đông cảm thấy có chút chột dạ, ánh mắt lóe lên: “Thực ra cũng không phải chuyện lớn gì… Chỉ là chút chuyện nhỏ không đáng nhắc đến mà thôi.”
Cố Kỳ Châu giận dữ cười một tiếng: “Nói cậu nghe thử xem, rốt cuộc chuyện nhỏ không đáng nhắc đến là nhỏ bao nhiêu?”
Cố Biệt Đông im lặng một lát, mãi sau mới ậm ừ nói một câu không rõ ràng.
Cố Kỳ Châu nghe không rõ, nhíu mày: “Nói lớn lên, cứ lít nha lít nhít xem có giống thằng đàn ông không!”
Giọng nói của Cố Biệt Đông hơi nâng lên một chút: “Giáo viên chủ nhiệm của cháu hôm nay sẽ đến thăm …”
Cố Kỳ Châu sửng sốt, mơ hồ nói: “Cháu nói cái gì?”
Cố Biệt Đông cho rằng ông cậu nhà mình vẫn không nghe rõ, nên đẩy cửa thật mạnh, bước vào trong vài bước, cả giận nói: ” Giáo viên chủ nhiệm của cháu hôm nay định đến thăm nhà chúng ta!”
Cố Kỳ Châu: “……”
Cố Biệt Đông lại quan tâm hỏi: “”Lần này cậu có nghe rõ chưa?”
Nghe rõ, nghe được cực kỳ rõ!
Cố Kỳ Châu hít sâu một hơi, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm thằng cháu trai nhà mình: “Rốt cuộc cháu đã phạm phải lỗi gì?”
Cố Biệt Đông ngượng ngùng mím môi: “Thật ra cũng không có gì to tát cả, chẳng qua là dẫn đầu một vụ đánh nhau trong trường mà thôi.” Mắt thấy sắc mặt của ông cậu nhà mình càng ngày càng khó coi, cậu lại vội vàng bổ sung một câu: “Không phải cháu gây chuyện trước, là tên khốn Triệu Húc Bằng đó đùa giỡn bạn gái của cháu và bạn thân của cô ấy, sau đó còn dẫn theo cả đám người đến đánh anh em của cháu, nên cháu mới dẫn người đến xử lý cậu ta.”
Cố Kỳ Châu không biết phải nói gì nữa, ngoài cười nhưng trong không cười đáp: “Cháu lợi hại thật đấy.”
Cố Biệt Đông còn khiêm tốn nói: “Ôi dào, xoàng thôi, cũng không lợi hại gì mấy.”
Cố Kỳ Châu: “……”
Thật sự là tốt xấu chẳng biết phân biệt.
Nếu nó không phải là huyết thống duy nhất còn sót lại của chị gái mình, anh thật sự muốn một đao chém chết nó.
Anh cảm thấy cực kỳ mệt tâm, thở dài một hơi, vừa đứng dậy vừa nhấc chăn bông lên: “Mấy giờ thì giáo viên chủ nhiệm của cháu đến?”
Cố Biệt Đông: “Mười giờ.”
Cố Kỳ Châu giẫm dép lê đứng bên giường, trên người chỉ mặc một cái quần lót màu đen, đáy quần căng phồng: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Cố Biệt Đông đứng một bên, trong lòng vừa cảm khái ông cậu nhà mình đúng là một người đàn ông chuẩn mực, vừa trả lời: “Chín giờ bốn mươi.” Cậu lại bổ sung thêm một câu: “Vừa rồi giáo viên chủ nhiệm đã gửi cho cháu một tin nhắn nói rằng cô ấy sẽ đến ngay lập tức.”
“……”
Cố Kỳ Châu thở hổn hển: “Cháu…Con mẹ nó không thể gọi cậu sớm hơn chút được sao?”
Cố Biệt Đông đúng tình hợp lý nói: “Còn không phải gần đây cháu thấy cậu bận rộn như vậy, nên muốn để cậu ngủ nhiều hơn một chút sao?”
Cố Kỳ Châu: “……”
Cháu cũng biết quan tâm tới người khác như vậy à.
“Chờ giáo viên chủ nhiệm của cháu về rồi cậu sẽ cho cháu biết tay.” Anh vội túm lấy quần thể thao mặc vào, nhanh chóng dọn giường, sau đó đi vào phòng tắm, rửa ráy qua loa rồi bước ra phòng khách để xem xét, trong nháy mắt không khí như bị đông cứng lại—
Trên ghế sô pha phủ đầy quần áo bẩn; trên bàn bày đầy túi rác của các loại thực phẩm đóng gói, chai nước giải khát và hộp đồ ăn mang đi; sàn gạch trắng sáng gần như biến thành màu xám.
Chuồng heo còn sạch hơn cả nhà bọn họ.
Vậy làm sao mà tiếp đón giáo viên, ngay cả mấy tay buôn bán ma túy cũng không muốn đến đây hút hít nữa là.
Cố Kỳ Châu cúi đầu, vừa vân vê ấn đường vừa kìm nén cơn tức giận hỏi thằng cháu trai nhà mình: “Giáo viên của cháu là nam hay nữ?” Vừa dứt lời, anh liền dở khóc dở cười nhận ra mình đã hỏi một câu không thể ngu ngốc hơn— bất luận là nam hay nữ cũng sẽ không thích được đón tiếp trong một cái chuồng lợn.
Cố Biệt Đông không hiểu tình hình: “Là nữ, làm sao vậy? Hay là cậu muốn phát triển thêm một chút?”
Cố Kỳ Châu cắn chặt răng, sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm cháu trai nhà mình: “Cậu thật sự rất muốn bóp chết cháu.”
Cố Biệt Đông: “……”
Cố Kỳ Châu lại thở dài một hơi, nhanh chóng bước về phía sô pha, vừa thu dọn quần áo bẩn, vừa ra lệnh cho Cố Biệt Đông: “Đừng có đứng ngốc ở đó nữa, nhanh chóng dọn dẹp bàn trà đi!”
Cố Biệt Đông: “Cháu vừa mới dọn dẹp nhà bếp xong!”
Cậu vừa mới rửa xong một đống xoong nồi, còn lau sàn, đổ rác và cả lau bàn nữa, mệt muốn chết!
Cố Kỳ Châu vừa kẹp quần áo dưới nách vừa nói: “Dọn thêm cái bàn nữa cũng không chết được đâu.”
Cố Biệt Đông cũng rất vội vàng: “Giáo viên chủ nhiệm của cháu sắp tới rồi, cháu phải xuống lầu để sẵn sàng đón cô ấy bất cứ lúc nào!” Cậu còn bổ sung thêm: “Cậu đừng vội, cứ từ từ mà dọn dẹp, lát nữa ở dưới lầu cháu sẽ cùng cô ấy đi bộ thêm vài vòng, cố gắng trì hoãn càng nhiều thời gian càng tốt.”
Trong ngực Cố Kỳ Châu ôm đầy quần áo bẩn, vừa đi tới phòng ngủ vừa hùng hùng hổ hổ nói: “Trường học không phải yêu cầu phải mặc đồng phục học sinh sao? Cháu lấy đâu ra nhiều quần áo bẩn thế này?” Anh còn nói: “Vệ sinh cá nhân quá kém, nếu ở trong Báo Đen, cậu sẽ là người đầu tiên xử lý cháu!”
Báo Đen là tên viết tắt của ‘Biệt đội Báo Đen của cảnh sát đặc nhiệm Đông Phụ’.
Anh nói xong lại thở dài một hơi, vừa giấu quần áo bẩn thỉu dưới giường, vừa phiền muộn nói: “Cháu có thể vào học viện cảnh sát hay không lại là chuyện không thể nói trước được.”
Cố Biệt Đông: “……”
Sao cậu có thể nói chuyện như vậy chứ? Điều đó làm tổn thương lòng tự trọng của cháu đấy!
Cố Kỳ Châu từ trên mặt đất bò dậy, vội vàng đi đến phòng khách bắt đầu thu dọn bàn trà. Cố Biệt Đông vốn định giúp đỡ, nhưng điện thoại di động trong túi của cậu đột nhiên rung lên, vừa lấy ra liền thấy người đẹp Trần gửi tới một tin nhắn: “Ba phút nữa.”
Cố Biệt Đông ngay lập tức báo cáo với ông cậu nhà mình: “Cô giáo Trần của bọn cháu sẽ đến đây trong vòng ba phút nữa!”
Cố Kỳ Châu nhanh chóng đem rác trên bàn bỏ vào thùng rác: “Kéo cô ấy đi đi, trước tiên đừng để cô ấy lên đây!”
“Được!” Cố Biệt Đông xoay người chạy về phía tủ giày, sau khi thay giày xong, cậu chợt nghĩ ra điều gì đó, quay lại nhìn ông cậu nhà mình.
Cố Kỳ Châu không mặc áo trên, chỉ mặc một chiếc quần thể thao màu xám. Phần trên trần trụi có cơ bắp săn chắc và đường cong cứng cáp. Làn da màu bánh mật rất đẹp trai và rắn rỏi. Dáng người tam giác ngược hoàn hảo thể hiện thành quả những năm tháng huấn luyện của đội cảnh sát đặc nhiệm .
Cơ bụng tám múi và đường nhân ngư rõ ràng không hoàn toàn lộ hết, một nửa được giấu trong chiếc quần bó sát.
Cố Biệt Đông cực kỳ nghiêm túc nói với ông cậu nhà mình: “Cái kia, cậu mặc quần áo vào đi, nếu không cô giáo của bọn cháu còn tưởng cháu bảo cậu bán đứng nhan sắc để lấy lòng cô ấy đấy.”
Cố Kỳ Châu: “……”
Cố Biệt Đông đột nhiên nghĩ tới gì đó, còn nói thêm: “Thật ra, cô giáo của cháu cũng rất xinh đẹp, là đại mỹ nữ đấy!”
Tuy rằng Hàn Kiều thường xuyên hỏi cậu là cô ta và cô giáo Trần ai đẹp hơn, mặc dù cậu luôn trả lời “Em là người đẹp nhất” để dỗ dành Hàn Kiều, nhưng trong sâu thẳm trái tim, cậu vẫn phải thừa nhận Hàn Kiều chắc chắn không thể đẹp hơn cô giáo Trần.
Giá trị nhan sắc và vóc dáng của người đẹp Trần không hề thua kém các nữ minh tinh trên truyền hình.
Cố Biệt Đông lại bổ sung thêm một câu: “Giáo viên chủ nhiệm của bọn cháu còn đặc biệt có khí chất, cầm một đống bài tập về nhà giống như ôm một bó hoa vậy! Hơn nữa con người cô ấy vô cùng tốt bụng, giáo viên chủ nhiệm của lớp Triệu Húc Bằng là người đã giảng dạy lâu năm trong trường, nên khi hình phạt được đưa ra, rõ ràng thiên vị người của lớp bọn họ, còn muốn một vài người trong số bọn cháu bị đuổi học và bị phê bình trước mặt toàn trường, nhưng cô giáo Trần đã một mực bảo vệ bọn cháu, kiên trì chiến đấu với giáo viên chủ nhiệm đó, mới rút lại quyết định đuổi học bọn cháu.”
Thật sự rất hiếm khi Cố Kỳ Châu được nghe cháu trai nhà mình khen một giáo viên, suy nghĩ xong liền hỏi: “Cháu đã gây ra chuyện lớn như vậy ở trường, tại sao giáo viên của cháu lại không liên lạc với cậu?”
Lúc Lý Phấn Phương làm giáo viên chủ nhiệm, một ngày hận không thể gọi cho anh mười cuộc điện thoại, gọi không được liền gửi tin nhắn, sau mỗi lần kết thúc huấn luyện nhìn vào điện thoại di động của mình, thấy 99+ tin nhắn chưa đọc, thật sự rất đau đầu.
Cố Biệt Đông im lặng một lúc: “ Có khả năng là cậu đã không chấp nhận lời mời kết bạn Wechat của cô giáo bọn cháu, hơn nữa còn bỏ qua tất cả các cuộc gọi của cô ấy và chặn nhóm lớp của bọn cháu.”
Cố Kỳ Châu: “……”