Trong hội trường đột nhiên vang lên tràng pháo tay, kéo mạch suy nghĩ của Trần Nhiễm Âm về, sau đó cô mới ý thức được màn diễn của cô gái đã kết thúc rồi, người lên sân khấu tiếp theo chính là cô.
Sân khấu rất rộng, ánh đèn rực rỡ, MC thông báo xong thì xuống khỏi sân khấu từ phía Tây, Trần Nhiễm Âm ôm đàn ghi ta lên sân khấu từ phía Đông.
Chỗ ngồi của khán giả là kiểu bậc thang, các đội viên của đội cảnh sát đặc nhiệm ngồi hàng trước, các học sinh ngồi hàng sau, chỗ ngồi xếp theo thứ tự lớp. Các học sinh lớp 9/2 rất giữ thể diện cho giáo viên chủ nhiệm của mình, Trần Nhiễm Âm vừa ra sân khấu, khán giả ngồi ở giữa đã nổ ra một tràng pháo tay long trời lở đất và tiếng hò hét trợ oai, nhất là đám con trai mà người đứng đầu là Cố Biệt Đông, còn hét to hơn cả lúc chạy thể dục ở trường, chỉ hận không thể đánh sập trần nhà. Hơn nữa, bọn họ còn cực kỳ chuyên nghiệp soạn khẩu hiệu cổ vũ cho giáo viên chủ nhiệm: “Chim Ưng, Chim Ưng, tiếng Ưng của trời!”
Hét đến nỗi Trần Nhiễm Âm vừa cảm động vừa xấu hổ: Quê thật! Một đám thiếu niên nhỏ tuổi, sao có thể nghĩ ra được khẩu hiệu quê như vậy? Lại còn tiếng Ưng của trời nữa… Cái trình độ văn học này phải đối phó với bài làm văn thi tuyển sinh trung học phổ thông thế nào đây?
Nhưng các đội viên đội cảnh sát đặc nhiệm ngồi ở hàng trước đều rất nể mặt, không ai cười cả, đều nhiệt tình vỗ tay. Dù sao thì đây cũng là vợ của đội trưởng, nên nể mặt thì vẫn phải nể mặt chứ.
Sau khi Trần Nhiễm Âm đứng ở chính giữa sân khấu, cô nhanh chóng quét mắt nhìn khán giả ở phía trước… Cố Kỳ Châu thật sự không đến.
Cô hơi thất vọng, cũng hơi tủi thân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT