Có Phải Trùng Hợp Không?

Chương 3


1 tháng

trướctiếp

Đạo đức tốt đẹp, tài học bạt ngàn làm gương tốt cho người, trước có đức dày sau mới học rộng, Lý Phấn Phương có thể nói là không có đạo đức nhà giáo.

Nhưng Trần Nhiễm Âm không thể nói những lời này một cách rõ ràng, vì dù gì thì cô và Lý Phân Phương cũng làm việc trong cùng một đơn vị, nên cô chỉ có thể uyển chuyển bày tỏ: “Cô Lý cũng không nên nói những lời như vậy.” Cô mở ngăn kéo lấy ra sổ điểm danh có ghi chép thông tin học sinh: “Mắng chửi cả nhà người ta ở nơi công cộng thì ai mà không tức giận?”

Lý Tư Miên gật đầu: “Tớ cũng cho rằng Lý Phấn Phương không tốt, thật sự không có tố chất, ngày nào cũng luôn mồm luôn miệng văng tục chửi rủa.”

Trần Nhiễm Âm liếc nhìn chỗ bà ta một cái rồi nhỏ giọng nói: “Về sau trong trường nói chuyện uyển chuyển một chút, truyền đến tai của Lý Phấn Phương lại là một chuyện khác.”

Lí Tư Miên không chút sợ hãi: “Không phải chỉ có hai người chúng ta trong phòng làm việc sao, cậu sợ cái gì, cậu còn có thể tới trước mặt Lý Phương Phương tố cáo tớ à?”

Thế nhưng, cô ấy vừa dứt lời, cửa phòng làm việc lại đột nhiên bị đẩy ra.

Người đến là giáo viên chủ nhiệm của lớp 9/1, giáo viên Ngữ Văn Chu Lệ Hồng, đã ngoài bốn mươi tuổi, chị em thân thiết của Lý Phấn Phương.

Lý Tư Miên tức thì ngậm miệng, trong lòng còn hơi căng thẳng, vì sợ những gì mình vừa nói sẽ bị bà ta nghe thấy.

Nhưng cũng may, hôm nay Chu Lệ Hồng không có hứng thú nghe trộm, bà ta cũng không đến làm phiền Lý Tư Miên, mà nói với Trần Nhiễm Âm, “Giờ đã mấy giờ rồi, sao không có ai trong lớp của cô cả thế?”

Bà ta xụ mặt nhíu mày, mặt mày giọng điệu mang theo vẻ khiển trách và giận dữ.

Nhưng bà ta hẳn là vì cậy lớn tuổi, chứ không chỉ là chủ nhiệm của một lớp.

Xã hội là như vậy, dù bạn ở chỗ nào đi chăng nữa thì cũng có người cậy già lên mặt. Trần Nhiễm Âm trong lòng thở dài một hơi, ôn hòa vui vẻ trả lời: “Không phải vẫn chưa đến “rưỡi” sao?”

Chu Lệ Hồng dùng ngón trỏ bên phải chỉ vào đồng hồ đeo bên tay trái: “Đã hai giờ hai mươi mốt phút rồi! Thế này cũng quá quắt quá rồi đấy!”

Không biết là đang nói những học sinh đó quá quắt hay là nói Trần Nhiễm Âm cô quá quắt.

Lại bồi thêm một câu, “Hồi cô Lý còn ở đây chưa bao giờ thế này cả!”

Trần Nhiễm Âm cũng không phản bác, vừa lật lại bảng danh sách một cách bình tĩnh, vừa chậm rãi trả lời, “Đang chuẩn bị gọi điện thoại đây.”

Chu Lệ Hồng nhìn cô chằm chằm, sau đó hồng hộc bỏ đi.

Trần Nhiễm Âm ngẩng đầu nhìn lên khung cửa trống không rồi bĩu môi khinh bỉ.

Lí Tư Miên đi về phía Trần Nhiễm Âm, nhỏ giọng nói: “Chu Lệ Hồng giống y như Lý Phấn Phương, ỷ mình ở trường Nhị Trung này lâu ngày nên đối với ai cũng ra vẻ chỉ tay năm ngón, đặc biệt là với loại giáo viên mới đến như chúng ta đây, rất thích khoa chân múa tay, tuổi càng lớn càng ngạo mạn”.

Trần Nhiễm Âm lật đến trang cuối cùng của sổ điểm danh: “Bà ta nói chuyện của bà ta, chúng ta không nghe là…” Lời còn chưa nói xong đã ngừng lại, bởi vì cô nhìn thấy bức ảnh được dán ở trang cuối cùng của sổ điểm danh.

Cuốn sổ điểm danh này là một cuốn sổ ghi chép thông tin học sinh, mỗi học sinh một trang, được sắp xếp theo thành tích.

Ở góc trên bên phải của trang cuối, có một bức ảnh hai inch với phông nền màu xanh lam. Nam sinh mặc đồng phục học sinh trong bức ảnh cực giống với một người trong trí nhớ của cô…

Lâm Vũ Đường.

Cô nhanh chóng nhìn cột người liên lạc, trong ô lẽ ra điền “mẹ” hoặc “cha”, lại điền “cậu”…

Cố Kỳ Châu, nghề nghiệp, cảnh sát đặc nhiệm.

Trong ô dài phía sau ghi thông tin liên hệ.

Trần Nhiễm Âm nhấc máy, gọi vào số lạ.

Nối máy nhưng không ai trả lời.

Trần Nhiễm Âm bất đắc dĩ để điện thoại xuống.

“Không ai bắt máy phải không?” Giọng Lý Tư Miên thản nhiên như đã sớm biết trước được vậy.

Trần Nhiễm Âm quay mặt sang nhìn cô ấy: “Nói nghe xem nào.”

Lý Tư Miên: “Cậu của em ấy là người siêu cấp bận rộn, gọi mười cuộc đến chín cuộc không nghe máy, cuộc còn lại nghe máy thì chưa tới một phút đã cúp ngang xương, căn bản không thể nào nói rõ tình hình của đứa nhỏ này với anh ta.”

Trần Nhiễm Âm hơi nhíu mày: “Không đáng tin thế à?”

Lý Tư Miên nhún nhún vai: “Đúng là có chút không đáng tin, nhưng cũng có thể hiểu được. Cậu của em ấy là đội trưởng đội đặc nhiệm, công việc bình thường rất bận rộn, không phải đang chấp hành nhiệm vụ thì là đang huấn luyện, chuẩn bị hậu cần, đâu ra thời gian mà quản em ấy được?”

Nói thế cũng phải.

Người làm cảnh sát thật sự có rất nhiều chỗ bất đắc dĩ, giữ vững cương vị thì không chăm lo nổi gia đình.

Trần Nhiễm Âm khẽ thở dài, lại hỏi: “Cha mẹ của Cố Biệt Đông thì sao?”

Lý Tư Miên: “Đều là liệt sĩ.”

Trần Nhiễm Âm trước tiên ngây người, sau đó trừng mắt… Liệt sĩ? Ý là cha mẹ đều mất rồi ấy hả?

Lý Tư Miên gật đầu, xem như là trả lời nghi vấn không lời của Trần Nhiễm Âm, lại nói: “Đều là cảnh sát hình sự, hy sinh đã nhiều năm rồi.”

Trần Nhiễm Âm: “Ôi trời ạ…” 

Sau đó cô lại nhíu mày, “Lý Phấn Phương có nói chuyện này với tớ đâu.”

Trước khi giáo viên tiếp nhận công việc, trên cơ bản đều sẽ đi tìm chủ nhiệm lúc trước để tìm hiểu tình hình của học sinh lớp mình. Lý Phấn Phương chỉ nói với cô về hoàn cảnh gia đình đặc biệt của Cố Biệt Đông, chẳng hề nhắc lấy một lời chuyện phụ huynh em ấy là liệt sĩ.

Lý Tư Miên trợn trắng mắt: “Bà ta làm gì có mặt mũi nào để nói chứ.”

Trần Nhiễm Âm hiểu được ý khác trong lời nói: “Tiếp tục nói nghe xem nào.”

Lý Tư Miên: “Cậu có nhớ chuyện Lý Phấn Phương phải xin lỗi công khai trước mặt toàn bộ giáo viên học sinh của trường chúng ta hồi học kỳ trước không?”

Trần Nhiễm Âm gật đầu. Cô nhớ rất rõ ràng. Bởi vì trong ấn tượng của cô, trước giờ chưa từng có chuyện giáo viên công khai xin lỗi học sinh. Lý Phấn Phương có thể xem như là người đầu tiên mở màn.

Lý Tư Miên: “Cậu biết vì sao không?”

Trần Nhễm Âm: “Không phải nói là vì bà ta vi phạm phẩm hạnh của giáo viên à?”

“Đó là do trường sợ quậy lớn chuyện lên, đặc biệt tìm một lý do dễ nghe thôi.” Lý Tư Miên lần này đã rút kinh nghiệm, liếc mắt sang phía cửa phòng làm việc một cái xác nhận không có Chu Lệ Hồng rồi mới thả lỏng nói, “Thực ra là vì Lý Phấn Phương nhục mạ người trung liệt.”

Trần Nhiễm Âm bỗng hiểu hết mọi việc, kinh hoàng mà căm phẫn: “Bà ta rõ ràng biết phụ huynh em ấy là liệt sĩ còn dám mắng chửi cả nhà em ấy trước cả lớp thế à?”

Lý Tư Miên gật đầu: “Đúng vậy.”

Trần Nhiễm Âm: “Vậy thì bà ta bị đá là đáng đời!”

“Tớ cũng thấy bà ta đáng đời.” Lý Tư Miên trước giờ là giáo viên Anh Văn của lớp 9/2, vì vậy cô ấy biết ẩn khuất bên trong nhiều hơn Trần Nhiễm Âm một chút: “Cậu cũng biết đấy, Lý Phấn Phương có chút quan hệ với hiệu trưởng, thành ra hiệu trưởng vốn còn muốn xử lý Cố Biệt Đông nữa kìa, muốn đuổi học em ấy, kết quả cậu biết sao không?”

Trần Nhiễm Âm: “Sao?”

Lý Tư Miên: “Đá phải sắt rồi chứ sao, nghe nói bên trên có người cao hơn gọi điện thoại cho hiệu trưởng. Sau khi hiệu trưởng cúp máy thì hủy bỏ lệnh xử phạt, quay lại xử lý Lý Phấn Phương.”

Trần Nhiễm Âm không nhịn được bật cười: “Nghe còn thấy hả giận thật đấy.”

Lý Tư Miên cũng cười: “Lại chẳng đúng quá đi.”

“Hai cô còn tán gẫu không chịu ngừng nhỉ? Trong mắt còn có công việc không hả?” Chu Lệ Hồng cứ như bóng ma vứt không được vậy, thình lình xuất hiện lần nữa dọa cho Trần Nhiễm Âm và Lý Tư Miên nhảy dựng lên.

“Đã mấy giờ rồi, sao cô còn chưa vào lớp?” Chu Hồng Lệ đứng ở cửa phòng làm việc, trừng mắt nhìn Trần Nhiễm Âm, “Xem xem lớp của các cô lộn xộn kiểu gì đi kìa? Cô còn không đi quản lý à? Đã ảnh hưởng đến lớp chúng tôi rồi đấy!”

Trần Nhiễm Âm đơ ra: Thế mà có người đến rồi?

Cô tóm lấy điện thoại di động nhìn thời gian, đã hai giờ hai mươi tám phút.  

Được lắm, canh giờ đến đấy à, đã ra oai phủ đầu với cô còn không muốn để cô bắt thóp, không hổ là một đám hỗn thế ma vương.

Chu Lệ Hồng còn đang lải nhải không ngừng, tức giận phừng phừng quở mắng Trần Nhiễm Âm: “Ngày đầu tiên khai giảng, học sinh cả trường đều đến đông đủ cả rồi, chỉ thiếu mỗi giáo viên chủ nhiệm là cô thì đâu ra thể thống gì? Hồi cô Lý còn ở đây chưa từng xảy ra chuyện thế này đâu!”

Đúng đúng đúng, Lý Phấn Phương tốt, Lý Phấn Phương là nhất, Lý Phấn Phương không chê vào đâu được.

Trần Nhiễm Âm vừa mắng mỏ trong lòng vừa lo lắng đứng dậy, mặt không đổi sắc trả lời một câu: “Bây giờ đi đây.”

Tuy rằng cô rất ghét Chu Lệ Hồng, nhưng cũng không thể xung đột trực diện với bà ta, dù gì cũng là đồng nghiệp, mà Chu Lệ Hồng còn là giáo viên Ngữ Văn của lớp 9/2.

Chu Lệ Hồng trừng cô, nặng nề thở dài, nói: “Nhà trường cũng thật là, sao lại để một giáo viên mới đến chẳng có chút kinh nghiệm gì làm giáo viên chủ nhiệm lớp 9 chứ? Đây không phải là làm trò hề sao?”

Trần Nhiễm Âm ôm hồ sơ đi về phía cửa, đồng thời cũng mỉm cười với Chu Lệ Hồng: “Chứng tỏ là trường tin tưởng tôi chứ gì, cô Chu không phải cũng nghĩ vậy à? Hay là nói cô Chu có ý kiến với sắp xếp của lãnh đạo?”

Chu Lệ Hồng nghẹn lời, còn có chút ấm ức, giống như một bạt tai đập lên kẹo bông mềm mới phát hiện kim châm bên trong, không dễ chọc vào, chỉ đành quay người bỏ đi, đồng thời trong lòng bà ta cũng khinh miệt mà nghĩ: Ngoại hình xinh đẹp thì có bản lĩnh gì chứ? Cũng dạy hư học sinh cả thôi chứ tốt đẹp gì.

Trần Nhiễm Âm từ sau lưng Chu Lệ Hồng đi ra khỏi văn phòng.

Một tầng có chín lớp học, ba cầu thang, ba văn phòng với khoảng cách như nhau. Văn phòng làm việc thống nhất nằm ở phía Tây của cầu thang, là một văn phòng lớn để cho thầy cô của ba lớp dùng chung.

Phòng làm việc của Trần Nhiễm Âm cách lớp 9/2 rất gần, ra cửa rẽ phải đi ngang qua một lớp là đến.

Còn chưa đi đến cửa lớp 9/2 cô đã nghe thấy tiếng ồn ào lộn xộn y chang cái chợ.

Hoặc là nói, nhìn khắp cả trường cũng chỉ có lớp 9/2 đang ầm ĩ, bên trong những lớp khác đều yên lặng.

Ngọn nguồn của náo loạn hay trung tâm suy đồi của kỷ luật nằm ở hai dãy cuối cùng của lớp học, với hơn mười mấy mạng “tinh binh mạnh mẽ” do anh Béo Triệu Tử Khải cầm đầu.

Phía trên bảng đen ở đầu lớp học treo một chiếc đồng hồ tròn màu trắng, kim phút đã chỉ đến số sáu. Đám Triệu Tử Khải như không biết gì, không hề kiêng dè náo loạn ầm ĩ.

Sáu bảy học sinh nam đang hợp sức nhấc một em nam sinh khác từ trên ghế lên, mặc cho cậu ta đang vùng vẫy. Ba người một bên ôm lấy hai chân cậu ta, một mình Triệu Béo tóm lấy hai cánh tay của cậu ta, phấn khởi bừng bừng vác cậu học sinh về phía cửa – Làm thần giữ cửa.

Người khác vây quanh xem trò vui, còn có người hét lên: “Ngô Nguyên, sao cậu lại bị đánh dấu nữa rồi?”

Mà còn là người bị đánh dấu đầu tiên trong học kỳ mới.

‘Đoàn sủng*’ Ngô Nguyên sống chết mặc kệ gào lên: “Bà mẹ nó, tớ cũng muốn biết đấy!” Cậu ta cũng không giãy dụa nữa, tùy ý để người khác xử trí mình.

(*Đoàn sủng: người được yêu thích nhất trong nhóm.)

Thình lình cửa trước của giáo viên bị đẩy ra, mấy học sinh nam đang quậy phá ở phía sau thờ ơ ngoảnh lại nhìn một cái rồi ngây như phỗng. Một giây sau, bảy người đồng loạt buông tay như sóc nhảy về tổ, mau chóng chạy về chỗ ngồi của mình, ngoan ngoãn thành thật khoanh tay ngồi thẳng.

Ngô Nguyên bị vứt xuống đất té một cái phịch, chửi một câu “Mẹ nó”, cũng ngoảnh đầu lại nhìn rồi đờ đẫn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp