Trần Nhiễm Âm rút ra một tờ giấy ăn trên bàn trà, đưa cho mẹ cô, suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh trai con và Tiểu Liễu đều là cảnh sát, cho nên con yêu nghề này, cũng kính nể những người có dũng khí như họ.” Do dự một chút, cô lại nói: “Cố Kỳ Châu cũng là cảnh sát, con không chỉ yêu anh ấy mà còn yêu động lực kiên cường không chịu thua trên người anh ấy. Anh ấy là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, ở bên anh ấy con không thấy bất an, cũng không sợ nguy hiểm, ngược lại rất an tâm, rất an toàn.”
Lúc này đây, Tần Vi không phản bác lời Trần Nhiễm Âm mà chỉ cầm ảnh, nhìn chằm chằm vào thẻ cảnh sát của con trai.
Trần Nhiễm Âm lại nói: “Con có thể chấp nhận mẹ phản đối con ở bên một người vì nhân phẩm, diện mạo và điều kiện cá nhân của người ấy, nhưng con không chấp nhận mẹ phản đối chỉ vì anh ấy là cảnh sát. Anh trai con cũng là cảnh sát, nghề cảnh sát này không sai, luôn có người phải trả giá, đi trừ gian diệt ác. Tín ngưỡng của bọn họ người bình thường như chúng ta không hiểu được, con cũng yêu tín ngưỡng trong lòng anh ấy, anh ấy là anh hùng của con.”
Từ chín năm trước đã là như vậy.
Ngoại trừ Lâm Vũ Đường, đời này cô sẽ không yêu bất kỳ ai khác.
“Anh ấy thật sự rất yêu con, rất tốt với con.” Trần Nhiễm Âm lại nói: “Ở bên anh ấy con rất hạnh phúc, không tệ như mẹ nghĩ.”
Tần Vi nhìn ảnh chụp trong tay, trầm mặc hồi lâu, trầm giọng mở miệng: “Đường là do mình chọn, sau này nếu đi sai, có tự gánh vác hậu quả được không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play