Hai mẹ con người sau kiêu ngạo hơn người trước, không bao giờ chủ động nhận sai.
Nhưng bên hoàng thái hậu thì tạm thời anh không khuyên được, chỉ đành phải tiếp tục khuyên nhủ Trần Hoàng của anh: “Dì cũng quan tâm em thôi, bà có lập trường của bà, bà chỉ lo em theo anh sẽ chịu khổ.”
Hốc mắt Trần Nhiễm Âm đột nhiên chua xót: “Bà ấy cứ nghĩ linh tinh, cuộc sống là của em, khổ hay không khổ tự em biết, sao bà ấy cứ áp đặt suy nghĩ của mình lên người em? Nếu anh trai em còn sống, bà ấy có phản đối đến thế không? Chắc chắn là không! Bà ấy không nghĩ thoáng được nên mới không đồng ý!”
Cố Kỳ Châu nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dịu dàng trấn an cảm xúc của cô: “Bởi vì em là con gái của bà ấy, là đứa con duy nhất, cho nên bà ấy mới quan tâm quá mức. Không thể trách bà được, chỉ có thể nói sự hy sinh của anh trai em là đả kích quá lớn đối với bà ấy, bà ấy không thể thoát khỏi ám ảnh ngay được.”
Trần Nhiễm Âm không nói gì, nhưng lại khóc.
Cô cũng thương mẹ mình, cũng hiểu được nỗi lòng của bà, nhưng không thể hiểu cho thành kiến của bà đối với nghề cảnh sát này, không thể hiểu nổi tại sao bà lại ghét Cố Kỳ Châu. Cô cũng tủi thân chứ.
Cố Kỳ Châu rút một tờ giấy ăn trên bàn trà, lau nước mắt cho cô rồi tiếp tục khuyên nhủ: “Đừng để bố mẹ lo lắng, về nhà đi, họ cũng lớn tuổi rồi, đối xử tốt với họ… Họ đều rất tốt với chúng ta.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT