Cố Kỳ Châu đứng ngoài cửa, mặc áo ngắn tay và quần thể thao màu đen, bên chân đặt một cái vali, một tay cầm điện thoại di động, một tay cầm chìa khóa. Anh vừa nhấn nút nghe thì cửa đã mở ra, Trần Nhiễm Âm từ bên trong vọt ra, nhào tới trên người anh.
Hai tay cô quấn lấy cổ anh, hai chân quấn quanh eo anh, điên cuồng hôn lên má anh, vừa hôn vừa nói: “Em nhớ anh lắm!”
Cố Kỳ Châu rất ngạc nhiên, kéo chân cô, hỏi: “Sao em lại đến đây?”
Trần Nhiễm Âm không muốn nói thật, sự thật chẳng vui vẻ gì, nên trả lời: “Trẫm tính tầm này khanh sẽ về nhà nên đặc biệt tới đây chặn khanh!”
Cố Kỳ Châu nở nụ cười: “Trần Hoàng thật sự là thần cơ diệu toán.”
Trần Nhiễm Âm hừ một tiếng, tức giận nói: “Trước khi trở về sao không nói với em một tiếng? Anh không nhớ em à?”
Cố Kỳ Châu bất đắc dĩ: “Sao có thể?” Anh giải thích, “Vừa mới đến Đông Phụ, chưa thu dọn gì.” Gần đây vẫn luôn phong trần mệt mỏi, sáng nay còn chưa kịp cạo râu, anh ngại để râu đi gặp cô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play