Cách nhà ngày càng gần, tâm trạng Trần Nhiễm Âm ngày càng xuống dốc, cô không muốn xa anh, xa nhau một lần là sẽ rất lâu mới được gặp lại.
Xe dừng ở chỗ đỗ xe, Cố Kỳ Châu tháo dây an toàn, mặc dù anh không nỡ nhưng cũng không thể không chia xa: “Về nhà đi em.”
Trần Nhiễm Âm cúi đầu không nói gì, cũng không tháo dây an toàn, ngồi im chẳng nhúc nhích, hệt như một kẻ bất chấp mọi chuyện không hiểu anh nói gì, cố ý kéo dài thời gian, có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy lâu.
Cố Kỳ Châu biết trong lòng cô khó chịu, thực ra anh cũng chẳng dễ chịu gì, nhưng đành phải an ủi cô: “Cuối năm khá bận, qua khoảng thời gian này anh sẽ đến tìm em.”
Trần Nhiễm Âm nhìn anh, lại hỏi thêm một lần: “Anh có yêu em không?”
Cố Kỳ Châu nghiêm túc trả lời: “Yêu, rất yêu.”
Trần Nhiễm Âm cắn môi dưới, làm ra vẻ muốn khóc: “Vậy được thôi, tạm biệt anh trai, chắc chắn anh phải nhớ em đấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play