Hình Dật Minh chăm chú nhìn Bạch Miên, anh thực sự…rất hứng thú với cô nàng này.
Nếu làm người mẫu cho cô, vừa hay có thể tạo thêm cơ hội cho anh và cô tiếp xúc với nhau nhiều hơn. Điều kiện này vô cùng hợp ý anh, vừa có tranh, vừa có thêm thời gian để anh đi…dụ dỗ cừu non.
Quan sát thái độ nãy giờ của Bạch Miên, xem ra việc cô muốn anh làm người mẫu cho cô lớn hơn rất nhiều so với việc cô không muốn bán tranh. Anh híp mắt, ngẫm nghĩ một chút, có nên nhân cơ hội này tạo thêm vài cái điều kiện nữa không nhỉ?
Cuối cùng, ánh mắt gắt gao của Bạch Miên làm Hình Dật Minh không thể suy nghĩ thêm, đành lên tiếng: “Khụ…là như vầy. Làm người mẫu cho em cũng được, có điều việc tôi bận là sự thật. Với lại, có phải như vậy thì tôi hơi lỗ rồi không? Dù sao cũng là Hình tổng của Tập đoàn Hình thị….”
Bạch Miên nghe tới đây liền chen lời: “Vậy anh ra điều kiện đi, nếu được tôi cũng sẽ đáp ứng anh.”
Hình Dật Minh vui vẻ trong lòng. Ừm, rất dễ bị chọc ghẹo, cũng rất dễ dụ. Tình thế đã thay đổi từ cô ra điều kiện biến thành anh ra điều kiện rồi. Chủ động bị động đều đã đổi người.
Hình Dật Minh: “Vậy…tôi giữ lại lời này của em nhé? Điều kiện gì thì hiện tại tôi vẫn chưa nghĩ ra.”
Bạch Miên hiện tại nào còn quan tâm tới việc Hình Dật Minh sẽ ra điều kiện gì nữa. Nghe thấy lời này liền biết anh đã đồng ý, lại sáng rỡ mặt mày hỏi lại một lần nữa cho chắc chắn: “Tức là anh đã đồng ý rồi sao?”
Hình Dật Minh bật cười: “Ừ, đúng là đồng ý. Nhưng mà tôi bận lắm, không phải lúc nào cũng có thời gian làm người mẫu vẽ cho em. Thời hạn một tuần này, em cảm thấy là đủ rồi sao?” Tốt nhất nên kéo dài một chút, dù sao cũng không biết cô nàng này về phương diện tình cảm có quá cứng nhắc hay không. Sợ sẽ tốn nhiều thời gian, cho nên kéo càng lâu thì càng tốt.
Bạch Miên nghe anh nói vậy thì hơi suy ngẫm. Cũng phải nhỉ? Một tuần làm sao đủ? Một tháng còn không đủ nữa là. Huống hồ anh là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, chắc chắn là rất bận, như vậy thời gian làm người mẫu cho cô lại càng eo hẹp…Nói là một tuần, có khi là một tuần anh chỉ rảnh một buổi cũng không chừng. Như vậy thì không phải Bạch Miên lỗ rồi sao??? Nhưng anh bận như vậy, xin kéo dài thời gian thì liệu anh có đồng ý không?
Bạch Miên liền do dự, bỗng nhiên nảy ra một ý, nghiêm túc mặt mày hỏi Hình Dật Minh: “Hay là…hay là…anh sang chỗ tôi ở đi? Như vậy không phải là sẽ có thời gian hơn sao? Chỗ tôi có phòng trống, dọn vào ngay hôm nay cũng được luôn!”
Hình Dật Minh nghe tới lời này thì vô cùng ngạc nhiên. Đã nghe nói đến lối tư duy của những người làm nghệ thuật vừa kì lạ vừa phóng khoáng, thường sẽ không đi theo lẽ thường. Hôm nay xem như đã được chứng kiến. Có điều…Sang nhà cô ư? Cô nhóc này có còn biết bảo vệ an toàn của bản thân không vậy? Dễ dàng mời người lạ về nhà mình thế ư? Đúng là…vô cùng cá tính!
Bạch Miên đợi mãi chẳng thấy Hình Dật Minh trả lời mình, lại tưởng rằng anh cảm thấy khó chịu khi phải dọn vào nhà người lạ ở, liền bổ sung thêm một câu.
“Nếu anh thấy bất tiện, tôi dọn sang nhà anh cũng được!” Chỉ cần cái cục cảm hứng to đùng này chịu làm người mẫu vẽ cho cô, thì việc gì cô cũng chịu!!!
Hình Dật Minh cười khẽ một tiếng, cái người này thật là…Mặc dù cảm thấy rất thú vị, nhưng dù sao anh cũng không thể chiếm tiện nghi của người ta như vậy được. Cô nhóc này không biết bảo vệ bản thân, anh cũng không thể quá vô sỉ được. Vẫn là nên dụ dỗ từng bước thì hơn.
“Chuyện này…tính sau đi.”
Bạch Miên chớp chớp mắt: “Ừm…nhưng thời hạn một tuần...đúng là không đủ. Có lẽ sẽ phải kéo dài hơn đó…”
Hình Dật Minh nhìn cô nàng đang có vẻ khá khó xử ngồi bên cạnh mình, cuối cùng mới cắn rứt lương tâm không trêu người ta nữa. Đưa tay rút một tấm danh thiếp ra chìa sang cho Bạch Miên rồi nói.
“Chuyện này tôi sẽ cố gắng phối hợp với em. Có gì thì liên lạc trực tiếp với tôi.”
Bạch Miên vui vẻ cầm danh thiếp lên xem rồi cất cẩn thận vào ví tiền, gật đầu: “Được.”
Hai người vừa thỏa thuận xong, Mộ Viễn mất tích nãy giờ cuối cùng cũng đã về. Lúc còn đứng từ xa, anh đã trông thấy Bạch Miên đang vô cùng vui vẻ ngồi cạnh Hình Dật Minh, cả hai còn nói nói cười cười. Điều này làm anh cảm thấy…hoang mang vô cùng.
Một người là người anh cùng nhau lớn lên với mình, người còn lại là đàn em thân thiết của mình, tính tình cả hai đều là dạng kì kì quái quái, người lạ khó tiếp cận, mà tự bản thân hai người họ cũng rất khó kết giao với người lạ. Cho nên ban nãy không khí bữa ăn cũng không quá thoải mái. Thế mà anh vừa đi một lúc, chuyện gì đã xảy ra thế này?
Mộ Viễn đi lại bàn ngồi xuống, khó hiểu nhìn hai người trước mặt vẫn chưa chịu tách nhau ra.
“Nói chuyện gì mà vui thế?”
Lúc này, Bạch Miên mới trở lại bình thường, quay sang nhìn Hình Dật Minh nói một câu: “Nhớ lời anh nói đó. Còn hai bức tranh kia, sau buổi trưng bày sẽ được giao cho anh. Cũng không cần phải trả tiền đâu.”
Bạch Miên rất biết điều, một tổng giám đốc trăm công ngàn việc mà lại đồng ý với yêu cầu vô lý của mình, rõ ràng là rất thích tranh của cô, cũng rất nể mặt cô. Mà cho dù không phải vì hai lý do này thì việc anh chịu làm người mẫu cho Bạch Miên, đối với cô chính là người tốt, có thể kết giao! Mà đã là bạn bè, thì phải tôn trọng lẫn nhau, phải có qua có lại mới đúng. Bạch Miên cũng hiểu rõ, hai bức tranh kia của cô làm sao có thể đem so với thời gian đáng giá quý báu của Hình Dật Minh kia chứ?
Mộ Viễn nghe thấy lời này của Bạch Miên thì trợn trắng mắt. Anh hiểu rõ Bạch Miên, cô là con người rất thực tế, thực tế đến mức thực dụng, chưa bao giờ thấy cô bán tranh cho ai mà không lấy tiền. Có điều, Mộ Viễn cũng chỉ ngạc nhiên một chút thôi. Vì một Bạch Miên ngây thơ non nớt, so với con cáo già Hình Dật Minh nổi tiếng là chưa có deal nào mà không thể chốt được kia…Kết quả Mộ Viễn đã đoán trước được.