Bạch Miên ngạc nhiên nhìn sang Hình Dật Minh, bàn tay đang nắm tay anh siết chặt.
Hình Dật Minh vẫn im lặng, chỉ hơi mỉm cười dẫn cô đi đến gần mấy bức tranh kia.
Vừa đi anh vừa nói đều đều, như là kể chuyện cho Bạch Miên nghe.
“Miên Miên, anh đã suy nghĩ rất nhiều về màn cầu hôn dành cho em.”
“Rốt cuộc anh chọn cách này.”
“Những bức tranh này là anh…tự tay vẽ.”
“Đương nhiên là không đẹp, nhưng anh rất cố gắng. Vẽ lại dáng vẻ của người anh yêu.”
Khung tranh được sắp rải rác trên ngọn đồi, tạo thành một lối đi. Xem tranh trong khung cảnh sương mù dày đặc cùng ánh sáng mờ ảo thế này, thật sự vô cùng lạ lẫm. Hình Dật Minh vẽ nhiều tranh tới nỗi tạo thành một còn đường. Bạch Miên có cảm tưởng hiện tại mình đang tham gia một buổi triển lãm tranh vậy.
Cô nhìn các bức tranh kia, có tranh lúc cô ngủ, có tranh lúc vô ăn uống, lúc cô vẽ tranh, lúc nấu ăn, lúc ở tiệc sinh nhật mẹ Hình,…Thật sự rất nhiều dáng vẻ. Nhìn nét vẽ ban đầu từ cứng nhắc khó khăn dần chuyển sang mềm mại hơn, Bạch Miên bật cười, nước mắt đã lắng đọng trên khóe mắt rồi.
“Dật Minh…anh có năng khiếu đó…Sau này không làm tổng tài nữa, em sẽ nâng đỡ anh vào nghề nhé?”
Hình Dật Minh đưa tay lau giọt nước trên khóe mắt Bạch Miên, ôm cô vào lòng.
“Được. Làm đồng nghiệp của Miên Miên cũng thú vị đấy. Tránh để em cứ hết một tác với gì mà Hạ Huyền, Vincent gì đó.”
Bạch Miên dụi dụi mặt vào lồng ngực của Hình Dật Minh, thút thít.
“Không phải anh cũng rất bận lắm sao. Thời gian đâu mà vẽ tranh nhiều đến mức này hả?”
Hình Dật Minh: “Bận thật, nhưng thời gian dành cho em thì anh không bao giờ tiếc. Bận đến mức nào cũng có thể trích thời gian làm em vui. Cho nên, Miên Miên vui không?”
Bạch Miên gật đầu liên tục, ôm chặt người ta hơn.
“Chồng ơi, cảm ơn anh.”
Trái tim Hình Dật Minh như muốn tan chảy ra. Anh nắm tay Bạch Miên, dẫn cô đi đến cuối con đường tạo bằng tranh kia.
“Vẫn còn, đi hết đường nào.”
Hình Dật Minh canh giờ vô cùng chuẩn, lúc anh vừa dẫn Bạch Miên tới cuối đường, bình minh hiện tại là lúc đẹp nhất. Ánh sáng vàng trắng lúc thì sáng rực rỡ, lúc lại dịu dàng. Cuối con đường kia được dựng khung và cổng hoa hồng màu trắng và hồng phấn. Ở giữa có một chiếc bàn công chúa màu trắng thiết kế vừa tinh xảo vừa sang trọng. Trên chiếc bàn đặt một chiếc hộp vuông vức làm từ pha lê, bên trong có trang trí đèn, đèn kết hợp với pha lê làm tôn lên chiếc nhẫn kim cương bên trong càng trở nên lung linh xinh đẹp.
Bạch Miên…choáng ngợp. Trái tim cô đập vô cùng mạnh, dòng máu trong người cũng chảy nhanh hơn, cảnh tượng trước mắt thật sự…quá mức kinh diễm.
Hình Dật Minh buông tay Bạch Miên ra, đi đến bên chiếc hộp pha lê kia, lấy chiếc nhẫn ra, quỳ xuống cầu hôn người anh yêu.
“Vợ, đồng ý lấy anh làm chồng nhé?”
Bạch Miên: “…”
Bạch Miên vẫn là không nhịn được bật cười: “Đã gọi em là vợ rồi, đây là đang hỏi ý em sao?”
Hình Dật Minh cầm tay Bạch Miên lên, áp tay cô lên mặt mình, dụi một cái: “Đối với anh, em là người vợ duy nhất của Hình Dật Minh. Chỉ một mình em, mãi mãi là em. Còn em, có quyền lựa chọn của em, cho nên…Đồng ý lấy anh làm chồng em, được không?”
Bạch Miên vừa nghe xong lời cầu hôn này, liền lập tức nhào đến ôm lấy Hình Dật Minh, nước mắt cuối cùng cũng không còn giữ lại nữa, bắt đầu tuôn ra.
“Đồng ý…Vẫn luôn đồng ý…Hình Dật Minh…em yêu anh…”
Hình Dật Minh được Bạch Miên ôm siết lấy, lại nghe cô bày tỏ lời yêu, hiện tại anh cảm thấy mình lâng lâng như trên thiên đường vậy. Anh siết chiếc nhẫn vẫn chưa đeo được cho Bạch Miên trong tay, vùi mặt tại hõm cổ Bạch Miên, hít sâu một hơi. Sau đó anh lại tách Bạch Miên ra, đeo chiếc nhẫn kim cương kia vào ngón giữa của cô. Xong hết thủ tục hai người mới lại tiếp tục ôm lấy nhau.
Hình Dật Minh cảm nhận được người trong lòng mình đang nấc lên nhè nhẹ, đưa tay vuốt ve lưng vỗ về cô, lại ôn nhu nói bên tai Bạch Miên.
“Anh cũng yêu em.”
“Bạch Miên, cảm ơn em đã tin tưởng anh. Trao tương lai cho anh.”
“Vợ yêu.”
…
…
…—HOÀN CHÍNH VĂN—…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT