Hình Dật Minh thở dài, lúc này anh đứng lên, lại cúi xuống bế Bạch Miên lên giường. Hai người cùng nằm xuống giường ôm lấy nhau, tiếp đó Bạch Miên bắt đầu kể cho Hình Dật Minh nghe những chuyện trong quá khứ.
Sau khi nghe hết, Hình Dật Minh cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện.
“Hắn bị anh bắt lại rồi. Em muốn xử lý thế nào?”
Bạch Miên nghe vậy hơi cau mày: “Nhưng như vậy có ảnh hưởng gì đến anh không? Em nhớ trước đó…gia thế của Lâm Phi Vũ cũng không nhỏ. Nếu chuyện này quá phức tạp, anh cứ thả anh ta về thôi…”
Hình Dật Minh nghe vậy thì nheo mắt, giọng nói có chút âm trầm nguy hiểm: “Dù gia cảnh hắn ta có hơn anh, đụng đến em, anh cũng sẽ tìm cách xử lý cho bằng được. Nên em chỉ việc nói cho anh biết em muốn xử lý như thế nào.”
Bạch Miên lần đầu tiên thấy Hình Dật Minh như thế này, chất giọng lạnh lẽo của anh đâm thẳng vào tim cô, nhưng không phải làm cô rét sợ, mà là làm cô xúc động đến muốn…
Chụt.
Bạch Miên rướn người hôn lên môi Hình Dật Minh một cái, mỉm cười.
“Cảm ơn anh ra mặt giúp em, chồng ơi.”
Hình Dật Minh: “…” Thực sự đứng hình.
Nhưng vừa nghe hai tiếng chồng ơi kia, cuối cùng khả năng khống chế của anh cũng tới giới hạn. Hình Dật Minh liền trở người đè Bạch Miên xuống giường, nâng cằm cô lên, ánh mắt tối tăm.
“Là em chọc anh.”
Nói xong anh liền cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi mà mình vẫn luôn khao khát kia.
Bạch Miên đột nhiên bị người ta đè xuống giường, cả người đều bị giam cầm bởi cơ thể to lớn của người đàn ông, khí tức nóng hầm hầm trên người anh làm tỏa ra, lại thêm nụ hôn sâu làm cô có chút nghẹn thở.
Hình Dật Minh sau khi nhấm nháp đủ hai cánh môi mềm mại của Bạch Miên, liền dứt khoát tấn công vào trong khoang miệng của cô, quấn lấy đầu lưỡi của đối phương, dẫn dắt cô chìm đắm theo mình, khiến cho bầu không khí càng ngày càng nóng lên.
Bạch Miên bị anh hôn đến đầu óc mơ màng, tim đập mạnh đến nỗi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cho đến khi dưỡng khí của mình đều bị người trước mắt cướp đi, Bạch Miên cuối cùng mới yếu ớt đẩy người ra.
Từ lúc mới quen biết với Hình Dật Minh tới hiện tại, mặc dù vẻ ngoài của anh rất mạnh mẽ, nhưng cách anh đối xử với Bạch Miên lại vô cùng ôn nhu, làm cho cô không chút nào để ý đến sự âm trầm trong con người anh. Xem ra, nụ hôn này mới là bản chất thật của Hình Dật Minh. Cuồng nhiệt và đầy tính xâm lược. Nào có còn ôn nhu dịu dàng như mọi khi.
Mà lúc hôn, Hình Dật Minh cũng nào có an phận? Có cơ thể của cô đều bị bàn tay anh lướt qua một lượt, da thịt hiện tại vừa mẫn cảm vừa nóng bừng. Bạch Miên có chút…xấu hổ.
Mặc dù ở chung nhà nhưng cả hai tới hiện tại vẫn chia phòng ngủ, cho dù đã xác định mối quan hệ yêu đương cũng vẫn chưa ngủ chung phòng. Buổi trưa về nhà họ Hình, sau đó được mẹ Hình đẩy vào cùng một phòng. Đó là lần đầu tiên cả hai nằm chung phòng chung giường. Vậy mà mới lần thứ hai nằm cùng trên một cái giường, hai người đã bắt đầu tiến triển tới mức này…
Bạch Miên cảm thấy chuyện có chút hơi mất kiểm soát, cơ thể chưa bao giờ thân mật với người xa lạ lại được người yêu xoa xoa nắn nắn, lại vừa hôn nhau một trận kịch liệt, đến ngay cả Bạch Miên còn bị anh khơi gợi lên chút dục vọng trong người thì cô cũng hiểu hiện tại Dật Minh của cô đang ở trong trạng thái gì.
Hình Dật Minh bị người đẩy ra, hơi thở nặng nề, anh siết chặt nắm tay, gục đầu vào hõm cổ Bạch Miên bắt đầu cố gắng hít thở, tìm về lý trí. Nhưng cách thức này không những không giúp tia lý trí còn sót lại của anh quay về, mà nó gần như muốn đứt phựt. Mùi hương của Bạch Miên tràn ngập trong khoang mũi Hình Dật Minh.
Bạch Miên cảm nhận được Hình Dật Minh đang cố gắng kiếm chế bản thân, có vẻ do cảm thấy cô cự tuyệt anh nên anh không làm ra hành động gì tiếp theo cả. Chỉ ôm lấy cô mà hít thở thôi, nhưng hơi thở lại càng lúc càng nặng nề.
Bạch Miên cuối cùng gom hết dũng khí, nói nhẹ một câu bên tai anh.
“Dật Minh, anh…em…nguyện ý. Anh…Anh có thể tiếp tục.”
Câu nói nhẹ tênh lại mang theo chút ngượng ngùng xấu hổ này lọt vào tai Hình Dật Minh, cuối cùng sợi dây lý trí trong đầu anh liền “phựt” một cái mất tăm.
Hình Dật Minh một tay chống bên đầu Bạch Miên, Tay còn lại đưa ra bóp bóp lấy cái cằm nhỏ xinh của cô, giọng nói lúc này làm gì còn ôn nhu nữa, khàn khàn mà nguy hiểm.
“Chắc chưa? Em biết bản thân vừa nói gì không?”
Mắt phượng xinh đẹp sáng lạn nhìn thẳng vào mắt Hình Dật Minh, kiên định gật đầu.
Hình Dật Minh chăm chú nhìn Bạch Miên, cười khẽ một tiếng.
Đây là sự tin tưởng.
Bạch Miên nguyện ý tin tưởng anh.
Nghĩ tới đây, cảm giác ngọt ngào ấm áp lập tức tràn đầy trái tim Hình Dật Minh, sự hưng phấn khi nhận được niềm tin của Bạch Miên khiến anh thực sự rơi vào trạng thái mất kiểm soát. Lập tức cúi người hôn Bạch Miên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT