Bạch Miên biết là bản thân khá vô trách nhiệm, không những không đi tiếp khách mà còn kiếm chỗ đi ngủ…Nhưng mà thực sự là hiện tại cả người cô đều cảm thấy không thoải mái, dù sao cô cũng phải bình ổn lại tâm trạng thì mới có thể tiếp tục công việc được.
Bạch Miên vừa ngủ được khoảng chừng một tiếng rưỡi, lúc cô tỉnh giấc thì cảm thấy đầu óc quay mòng mòng như đang ở trên mây, cô đang chuẩn bị bước xuống giường thì tiếng tin nhắn điện thoại vang lên. Bạch Miên lọ mọ cầm điện thoại lên nhìn, là Mộ Viễn. Anh thông báo với cô chuyện là trưa nay sẽ dẫn bạn theo dùng bữa cùng cô. Bạch Miên nhíu nhíu mày.
Hừ! Cái tên Mộ Viễn này, cứ thích tự ý quyết định.
Nhưng bực bội một lát vậy thôi, chứ Bạch Miên cũng không có ý kiến gì. Cô cùng Mộ Viễn quen biết nhau cũng lâu rồi, anh lại rất là hỗ trợ cô trong công việc, nên Bạch Miên có một sự biết ơn không hề nhỏ dành cho Mộ Viễn. Bề ngoài thì cô hay cáu kỉnh với đàn anh như vậy, một phần là do tính tình cô khó ở, một phần là muốn chọc ghẹo đàn anh cho vui thôi
Vì trưa nay còn đi ăn chung với người lạ nên sau khi Bạch Miên thức giấc, cô lại đem túi xách vào toilet, lấy vài món đồ trang điểm ra chỉnh trang lại một chút. Xong xuôi hết thì tin nhắn của Mộ Viễn cũng vừa tới, là nhắn địa điểm ăn trưa cho cô biết.
…
…
…
Lúc Bạch Miên tới điểm hẹn, Mộ Viễn và người bạn kia của anh đã tới rồi. Là một người đàn ông. Cô chỉ thấy được bóng lưng của anh, nhưng mà chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng đủ biết người này chắc chắn là dạng thiếu gia ngậm thìa vàng từ nhỏ giống như Mộ Viễn.
Tư thế ngồi của anh rất tiêu chuẩn, âu phục màu xám đậm được cắt may vừa người, bờ vai rộng lớn. Vì là nhìn từ sau lưng nên Bạch Miên vẫn chưa thấy mặt anh, tuy nhiên cái khí chất bề trên và cao ngạo được ngấm vào máu kia vẫn vô thức tuôn trào.
Mộ Viễn vừa trông thấy Bạch Miên liền giơ tay lên vẫy.
“Bạch Miên, ở đây.”
Hình Dật Minh nhìn thấy động tác của Mộ Viễn, cũng tò mò xoay đầu lại. Sau đó…anh có chút bất ngờ. Đây còn không phải là cô gái hút thuốc trên sân thượng ban nãy sao? Có duyên vậy ư?
Bạch Miên nhìn cái nhướng mày của người đàn ông kia, cô hơi khó hiểu. Gì chứ? Lạ lắm sao?
Bạch Miên bước lại gần bàn, gật đầu chào người đàn ông xa lạ nọ, anh ta liền đứng lên giơ tay ra để bắt tay với Bạch Miên. Mộ Viễn cũng đứng lên giới thiệu hai người với nhau.
“Giới thiệu với em, đây là Hình Dật Minh, là anh trai hàng xóm lớn lên cùng anh. Hiện tại là CEO của Tập đoàn Hình thị. Hình ca, cô ấy chính là đàn em của em, cũng là nữ chủ nhân của buổi triển lãm hôm nay anh tham quan, Bạch Miên.”
Mộ Viễn vừa dứt lời, tay hai người cũng vừa chạm vào nhau, khoảng chừng vài giây liền buông ra.
“Chào em, Bạch Miên. Em gọi tôi giống như Mộ Viễn cũng được.”
Bạch Miên không quan trọng quá cách xưng hô, nghe anh nói vậy thì cũng thuận theo: “Chào anh, Hình ca.”
Sau màn chào hỏi, cả ba cùng ngồi xuống, Mộ Viễn và Bạch Miên phụ trách gọi món cho cả ba người. Đây là một nhà hàng truyền thống, chuyên nấu các món cơm nhà. Gọi món xong thì sẽ có nhân viên phục vụ đến ghi chép lại món ăn và đem menu đi.
Sau khi gọi món xong, cả ba lại cùng trò chuyện một lúc trước khi ăn, đa số là chuyện bên lề. Bạch Miên không quá thích nói chuyện, cô đợi rồi lại đợi hai người đàn ông kia vào vấn đề chính cho buổi gặp mặt hôm nay, nhưng cho tới khi món ăn được dọn lên, Mộ Viễn và Hình Dật Minh vẫn chưa vô vấn đề chính.
Bạch Miên biết, đột nhiên Mộ Viễn lại dẫn bạn theo thì có lẽ người bạn này của anh có chuyện gì đó liên quan đến cô, muốn gặp mặt cô cùng bàn bạc. Mà liên quan đến cô thì chắc chỉ có thể là tranh. Nhưng hai người này nãy giờ vẫn không nói một chút gì về mục đích của buổi gặp mặt hôm nay. Bạch Miên cũng không quan tâm nữa.
Sau khi nhấp một ngụm nước, cô ngẩng đầu lên nhìn người đối diện một chút. Sau đó, Bạch Miên cảm thấy có chút bất ngờ. Người này…lại khá là đẹp trai. À không, phải là rất đẹp trai.
Thật ra Bạch Miên đã gặp qua rất nhiều người đẹp rồi, kiểu đẹp nào cũng có cả. Như Mộ Viễn đây cũng chính là một soái ca được rất nhiều bóng hồng khao khát. Nhưng mà Hình Dật Minh đúng là đặc biệt gây ấn tượng với Bạch Miên. Cùng là những anh chàng rất đẹp trai, nhưng Mộ Viễn là kiểu dương quang sáng lạn, kiểu rất là thanh xuân vườn trường. Tính tình anh cũng theo kiểu mềm mỏng dễ chịu, nghĩ gì nói đó, thoải mái không suy nghĩ nhiều. Là kiểu người sống vô tư không quan tâm sự đời.
Còn Hình Dật Minh rất khác. Anh mang một vẻ đẹp mạnh mẽ và có chút ương ngạnh, mày rậm mắt sáng, mũi cao thẳng, môi mỏng hay cười. Nhưng nụ cười của anh đều mang nét nhàn nhạt, cười không cảm xúc. Tóc của Hình Dật Minh thì cắt rất ngắn, thường thì nếu không phải người trong quân đội hay đi nghĩa vụ gì đó thì có lẽ mọi người sẽ không chọn kiểu tóc cắt ngắn thế này. Có điều không phải ngắn quá mức như trong quân đội, chỉ là ngắn hơn với mức bình thường, trông rất gọn gàng, cũng nhờ đó mà tăng thêm phần nhiều mạnh mẽ.
Nếu gặp Hình Dật Minh lần đầu tiên, có lẽ ấn tượng anh mang đến cho bạn chính là cảm thấy hơi sợ hãi, giống như bạn là một con thú nhỏ vừa trông thấy vị vua của muôn loài vậy. Trông anh vừa mạnh lại vừa có chút nguy hiểm, xong cũng vô cùng kiêu ngạo.
Bạch Miên lại hít sâu một hơi, tiếp tục nhấp một ngụm nước để bình ổn lại tâm tình đang có chút dao động của mình. Người này người này….người này…thế mà lại có thể khơi gợi cảm hứng vẽ đang bị cảm giác chán chường vùi lấp của cô!