Mà lúc này đây, Hình Dật Minh cũng không khá khẩm hơn Bạch Miên là bao. Ban nãy lúc anh đi vào chỉ thấy bóng lưng của Bạch Miên, mái tóc dài thẳng của cô đã được búi cao lên, có lẽ là để tiện hơn cho việc vẽ tranh. Do đó cái gáy trắng xinh, bờ vai mảnh cùng chiếc eo thon liền lộ ra ngoài. Sau đó khi anh ngồi đối diện Bạch Miên, bị đôi mắt phượng xinh đẹp của cô nhìn chằm chằm, lúc này mái tóc kia đã được cô búi gọn lên nên gương mặt làm anh ấn tượng ngay lần đầu tiên gặp mặt hoàn toàn phơi bày trước mắt khiến Hình Dật Minh nhìn đến là thất thần. Bạch Miên hiện tại trông cứ như một tiên nữ vừa hạ phạm vậy. Không cần váy vóc đắt tiền hay trang điểm cầu kì, Bạch Miên chỉ cần đơn giản mộc mạc như vậy thôi cũng đủ làm người đối diện xao động không yên.
Lạch cạch.
Cuối cùng, tiếng chiếc cọ trên tay Bạch Miên rơi xuống sàn mới giúp cho hai con người trong phòng bừng tỉnh. Bạch Miên đưa tay vỗ mấy phát lên hai chiếc má đang dần nóng ran lên của mình. Đúng là xấu hổ quá mà! Sao cô có thể thất thố như vậy chứ? Đây là lần đầu tiên Bạch Miên bị nhan sắc và phong thái của một nam nhân làm cho điên đảo thần trí tới vậy.
Cô vội vã cúi người nhặt cây cọ lên, sau khi pha màu, cô bắt đầu tập trung múa cọ trên giấy trắng, cố gắng không để bản thân mình rơi vào tình trạng giống như ban nãy nữa.
Mà Hình Dật Minh không bị Bạch Miên nhìn chằm chằm nữa, cuối cùng cũng có thể thở hắt ra một hơi. Kiểu này nếu cô và anh ở chung một chỗ, có phải sẽ xảy ra chuyện mất không?
“Hình ca, nếu anh thấy chán thì có thể sử dụng điện thoại, cũng có thể đi vòng quanh trong phòng, hoặc cũng có thể làm việc nếu anh muốn. Không nhất thiết phải ngồi im như vậy. Tôi chỉ cần trông thấy anh đã đủ rồi.”
Hình Dật Minh cười cười, nghe vậy nhưng cũng không làm gì cả. Vẫn chỉ ngồi im lặng…ngắm Bạch Miên. Dáng vẻ cô vẽ tranh, dáng vẻ cô tập trung, cái nhíu mày, ánh mắt, đôi tay đang hoạt động không ngừng,...tất cả những thứ này đối với anh đều vô cùng thú vị, không hề nhàm chán chút nào. Anh bắt đầu lo lắng suy nghĩ miên man sang chuyện khác, cho nên, dáng vẻ này của Bạch Miên, cũng sẽ bị Vincent nhìn thấy sao? Không chỉ nhìn thấy, mà còn là nhìn mỗi ngày? Trong suốt quá trình hợp tác?
Hình Dật Minh cảm thấy bản thân mình càng ngày càng bất ổn rồi. Anh quen biết cô nhóc này được bao lâu cơ chứ? Mặc dù anh tự nhận biết được cảm xúc của bản thân, anh biết anh rất có hứng thú với Bạch Miên, cũng biết là chưa gì mà mình đã khá thích cô, nhưng…cũng đâu đến mức mới gặp cô lần thứ hai đã có ý muốn giữ người bên cạnh làm của riêng thế này chứ? Hình Dật Minh đưa tay lên xoa xoa trán, là do tính chiếm hữu quá cao sao?
…
…
Mỗi người mỗi một cảm xúc, mỗi một suy nghĩ khác nhau. Hình Dật Minh thì vừa ngắm Bạch Miên vừa suy nghĩ miên man. Đúng là lần đầu biết yêu thì có vô vàn điều rối rắm xuất hiện.
Còn Bạch Miên thì đang vô cùng nhập tâm vào việc vẽ tranh của bản thân, Hình Dật Minh thực sự mang đến cho Bạch Miên rất nhiều cảm xúc, ý tưởng của cô tuôn trào không ngừng. Cứ như là một ngọn núi lửa đang phun trào, không thể dừng lại được.
Hai người cứ như vậy cho tới khi ánh sáng bên ngoài cửa sổ từ rực rỡ chuyển sang ảm đảm rồi tối dần đi. Cuối cùng Hình Dật Minh mới bất an đi đến bên cạnh Bạch Miên, nhỏ giọng lên tiếng nhắc nhở.
“Bạch Miên, tối rồi. Nên ăn uống nghỉ ngơi thôi.”
Bạch Miên bị giọng nói của Hình Dật Minh làm cho giật bắn, cô đưa tay lên vuốt vuốt lồng ngực để xoa dịu trái tim của mình.
“Xin lỗi, tôi chú tâm quá. Quên mất thời gian rồi.”
“Không sao.”
Hình Dật Minh đứng phía sau Bạch Miên, hơi khom lưng để nhìn bức tranh của Bạch Miên. Đúng như cô nói, nói là làm người mẫu nhưng thực ra cũng không hẳn là người mẫu. Bạch Miên không hề vẽ người, hay nói chính xác là không hề vẽ Hình Dật Minh. Hiện tại anh đã biết, tranh của Bạch Miên là tranh trừu tượng. Hình Dật Minh xem đúng là không hiểu gì cả. Nhưng cũng như hai bức tranh trước, tranh của Bạch Miên mặc dù anh xem không hiểu, nhưng vẫn đem đến cho anh nhiều cảm xúc.
Bạch Miên đưa tay áo lên quệt vài giọt mồ hôi trên trán, môi nở nụ cười rạng rỡ.
“Chưa hoàn thành, nhưng rất khiến tôi thỏa mãn.”
Nói xong cô đứng lên, tháo bao tay và áo choàng vẽ ra rồi dẫn Hình Dật Minh quay lại phòng khách.
“Hình ca, đặt đồ ăn nhé? Nhà tôi chẳng có gì để nấu ăn cả.”
“Ừm.”
Sau đó hai người cùng nhau giải quyết bữa ăn, rồi lại cùng nhau đứng ở ban công…hút thuốc.
Hình Dật Minh lại một lần nữa cảm thấy vô cùng mới lạ. Anh có tự tưởng tượng đến mức nào cũng không ngờ được sẽ có một ngày mình lại đến nhà người mình thích và cùng cô đứng hút thuốc tại ban công cả.
“Bạch Miên, sao lại tìm đến món đồ này?”
Hình Dật Minh rung ngón tay gảy gảy điếu thuốc.
Bạch Miên nhìn anh, lại nhìn điếu thuốc trên tay mình, đưa đến bên môi ngậm lấy. Ánh mắt bắt đầu mông lung, có lẽ là đang hồi tưởng về quá khứ.
“Cuộc sống của tôi nói vất vả thì thật ra cũng không vất vả bằng ai, mà nói suôn sẻ thì cũng chẳng mấy suôn sẻ. Chính là có lúc thăng có lúc trầm. Những lúc trầm đó, không hiểu vì sao lại tìm tới thứ này. Sau đó, cứ mỗi lần vẽ tranh căng thẳng, hay cần thoát ra khỏi cảm xúc mãnh liệt sau khi vẽ tranh…tôi đều…hút thuốc…”
Hình Dật Minh nhìn chằm chằm Bạch Miên, lại nhìn đến làn khói trắng được phả ra từ cánh môi ửng đỏ kia, cũng đưa điếu thuốc đến bên môi rít một hơi. Anh khẽ thở dài, cảm thấy mình đúng là điên rồi. Nhìn dáng vẻ hút thuốc của Bạch Miên cũng làm anh muốn chìm đắm. Trông cô rất là quyến rũ.