Giây phút cô rùng mình là khi bắt gặp hình ảnh Uông Nhĩ Đình lướt qua, người trợ lý thân cận của Hán Lập Thành xuất hiện ở đây hẳn là phía công ty có chuyện gấp rồi.
Thấy cô bị phân tâm, Vi Xuân Viên gọi mãi cô mới phản hồi, tâm trạng trong lòng rối bời từng khúc nhưng vẫn quyết định từ chối lời đề nghị giúp đỡ của cậu.
" Cảm ơn ý tốt của cậu, tôi sẽ tự mình sống tốt, không cần phải chen vào đời sống của bất kì ai nữa. "
Vi Xuân Viên từ tâm thế bình tĩnh dần trở lên tức giận dán chặt ánh nhìn vào Thiên Kha Nguyệt.
" Cô vẫn còn nghĩ Hán Lập Thành phải lòng cô đúng không!? "
Con ngươi nở rộng bất ngờ nhìn Vi Xuân Viên, cô không ngờ cậu lại có phản ứng gay gắt đến vậy. Là vì cô có gương mặt giống hệt với người chị ruột khiến cậu không cam tâm, hay là vì thương hại khi cô bị biến thành món đồ chơi để rồi bị vứt bỏ dễ dàng.
" Vi Mộng Ly đã là chấp niệm lớn đối với hắn rồi, dù cô có cố gắng thế nào cũng không thể thay thế người mà hắn để tâm suốt từng ấy năm đâu! "
" Ai nói tôi ôm mộng tưởng hắn thích tôi vậy? "
" Sao cơ…? "
Nhưng dù là bị hiểu lầm trong hoàn cảnh này cô cũng không còn tâm trạng để giải thích nữa. Thiên Kha Nguyệt đứng bật dậy muốn rời đi, không còn muốn tạm biệt Hán Lập Thành lần cuối, không muốn nhìn lại khung cảnh khiến cô cảm thấy trống rỗng.
Thiên Kha Nguyệt cô có ganh tị không? Có, cô rất muốn được như Vi Mộng Ly, không phải là đón nhận tình yêu từ Hán Lập Thành mà là cái ôm ấm áp từ gia đình.
Sự lo lắng hiện diện trên gương mặt để rồi nở một nụ cười ân cần khi thấy cô bình an. Điều duy nhất mà cô không thể thắng được Vi Mộng Ly, chính là tình cảm gia đình.
Sau những bước chân nhỏ lại, cô dừng trước căn nhà to lớn. Nơi chôn vùi cô suốt bao lâu nay cuối cùng cũng có thể cảm nhận được sự tự do.
" Cố Minh Triết…em phải làm sao đây…em nhớ anh quá… "
" Thiên Kha Nguyệt! "
Giọng nói vừa thoát lên từ sau gáy, cô lập tức quay người lại đã nhận lấy cái ôm bất ngờ của Lưu Ngô Dương.
Anh lo lắng khôn nguôi, bấy lâu nay luôn đi lại xung quanh để dò hỏi tình hình của cô. Mỗi lần như vậy, phải nhìn thấy cô còn sống mới yên tâm trở về.
Dạo đây luôn bắt gặp Thiên Kha Nguyệt dưới bộ đồng phục nữ hầu, dù thắc mắc lẫn lo lắng nhưng bản thân lại chẳng biết làm thế nào để có thể giúp cô thoát ra bên ngoài.
Nghe được những lời giãi bày của anh, sự bất ngờ lớn đến kì lạ, cảm xúc trực trào ôm lại người đàn ông vỗ về khiến cô cảm động.
Nước mắt không thể kìm nén thêm được nữa, lần lượt rơi xuống thấm đẫm lăn qua hai bên gò má.
Miệng như bị đóng băng không nói thêm được lời nào khác, cho đến khi thoát khỏi cái ôm ấy cô mới lau dần giọt nước trên khuôn mặt.
" Qua nhà tớ đi, cậu đâu còn chỗ nào để về. "
" Không…tôi…"
Lưu Ngô Dương thở dài, vung tay chi một số tiền lớn thuê chung cư cho cô sống. Nhận được sự đối đãi đặc biệt dù không muốn nhận cũng chẳng thể nghĩ ra cách nào khác để thoát khỏi cảnh không nhà không nơi nương tựa.
" Khi nào có tiền, tôi sẽ trả cho cậu. "
" Chúng ta còn phải tính toán chi li vậy nữa sao, cậu không cần lo cứ sống thoải mái trước đi. Vấn đề tiền bạc bao giờ cậu đưa cũng được, mà lấy luôn cũng chẳng sao. "
" Tôi không muốn mắc nợ ai, càng là cậu thì tôi lại không muốn. "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT