Nghe có người gọi tên mình phía sau, cô bất giác quay người lại mà không để ý phía dưới chân có chai nước khiến cô vấp ngã.
Đôi mắt nhắm chặt lại tưởng rằng gương mặt này đã bị đập mạnh xuống nền đất, ai mà ngờ được bàn tay to lớn ấm áp đã ôm cô vào lòng lúc nào chẳng hay.
Thấy có người lạ chạm vào mình, cô giật bắn lên đẩy mạnh người trước mặt ra xa.
Cho đến khi đôi mắt mở to nhìn rõ, cô hoảng hồn rùng mình cúi gập người xuống xin lỗi liên hồi.
Bạch Chu Việt cười tươi cúi thấp mình xuống nhặt chai nước dưới chân đặt nhẹ lên bàn.
" Cô không sao đó chứ? "
" T-tôi không sao!! Cảm ơn Bạch tổng! "
Bộ dạng lúng túng của cô khiến anh cười tươi hơn, Uông Nhĩ Đình gấp gáp thu xếp lại đống bừa bộn trên bàn quay ra báo cáo cho anh.
" Hôm nay Hán tổng không tới công ty, nếu Bạch tổng có lịch hẹn trước có thể đưa cho tôi xem xét để báo lại cho chủ tịch. "
" Tôi tới để gặp cô mà. "
" Dạ…? "
Đám người xung quanh ngó lên ghen ăn tức ở, nhìn thấy cảnh vừa rồi cô thân thiết với Bạch Chu Việt lại càng sôi máu hơn.
Câu nói thẳng thắng của Bạch Chu Việt như thêm dầu vào lửa, ánh mắt cháy rực tia thẳng vào Uông Nhĩ Đình khiến cô cảm nhận được rõ ràng.
" Bạch tổng thật giỏi nói đùa, tôi chỉ là một thư ký nhỏ bé của chủ tịch sao lại có việc đại sự cần anh gặp mặt trực tiếp. "
Cách lảng tránh chuyên nghiệp của Uông Nhĩ Đình khiến tiếng cười của Bạch Chu Việt vang vọng không thể nhịn được thêm nữa.
Nhìn ra được bầu không khí đang bị cả đám người phán xét nhìn chằm chằm, anh ghé sát tai cô nói nhỏ mong muốn của mình.
" Tan làm gặp tôi ở bãi đỗ xe. "
Nói xong vui vẻ rời đi để mặc Uông Nhĩ Đình đơ người đờ đẫn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Mai Ý Nhi vốn căm ghét cô hoàn hảo luôn cướp đi mọi ánh nhìn của đồng nghiệp nam, vừa rồi còn ôm ấp đem vẻ mặt ngây thơ quyến rũ Bạch Chu Việt lại càng khiến cô ta cáu gắt không phục.
Hết quyến rũ Hán Lập Thành giờ lại quay ra tơ tình mơ mộng với Bạch Chu Việt. Dựa vào đâu mà mọi chuyện tốt đều nghiêng về phía Uông Nhĩ Đình.
Bạch Chu Việt vừa trêu chọc Uông Nhĩ Đình xong liền lái xe phóng thẳng đến nhà Hán Lập Thành.
Lâu rồi chưa bị Hán Lập Thành chửi lên quát xuống quả là không chịu được mà, từ nhỏ đều là bị ánh mắt sắc lạnh của Hán Lập Thành dạy dỗ anh thành một con người thích trêu chọc người khác như vậy.
Mỗi lần bên cạnh Hán Lập Thành đều không nhịn được mà phải trêu đến khi bị chửi mới thôi.
Vừa đỗ xe trước cửa đã vui vẻ bước nhanh vào nhà, quản gia Tề vừa thấy anh đã cúi đầu chào hỏi dẫn anh đến trước thư phòng của Hán Lập Thành.
Thấy người bạn thân chí cốt của mình bận rộn chú tâm vào công việc mà cảm động không thôi, lao đến ôm chặt bị Hán Lập Thành đẩy mạnh ra quát tháo.
" Làm cái trò gì vậy tên điên này! "
Nghe chửi xong mà nhẹ nhõm cả người, đặt người ngồi xuống chiếc ghế gần đó cảm thán dạo này công việc khiến anh nhàm chán.
" Chán thì nghỉ làm đi. "
Hán Lập Thành nói một câu khiến Bạch Chu Việt sáng mắt còn không quên khen ngợi là một ý kiến hay.
Nhìn con người nằm phè phỡn trước mắt khiến hắn thở dài mệt mỏi, Bạch Chu Việt hết thuốc chữa rồi. Nay lại còn mò đến tận nhà hắn để làm phiền khiến hắn khó chịu.
" Tiễn khách. "
" Ơ kìa bạn yêu của tôi!! Không thể đuổi người đẹp trai thông minh ngời ngời yêu quý bạn được!! "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT