- Giờ đừng suy nghĩ nhiều nữa giờ em cứ cầm lấy và quyết định mọi thứ đi.
Tôi cầm giấy tờ và suy nghĩ, nếu tôi sao này kết hôn cùng Lý Thế Bảo thì tôi cũng không cần mảnh đất này, ở Lý gia tôi không sợ đói chỉ tiếc một điều nó là tâm quyết của ba tôi lúc trước.
Hay cho chú thím út vì hai người là người thương tôi nhất ngoài Lý Thế Bảo và tôi cũng chỉ có họ là người thân, sao này tôi nếu không được kết hôn cùng với Lý Thế Bảo thì tôi cũng sẽ trở về đây sống với họ.
Suy nghĩ một lúc tôi quyết định và nhìn chú thím út nói:
- Dù gì con cũng chỉ có hai người là người thân mà một năm nay vựa trái cây cũng đều do chú út quản lý, hay là bây giờ con giao nó cho chú thím út hai người hãy thay con sở hữu và dình giữ nó.
Chú út và thím út lập tức từ chối chú út nói:
- Cái này chú không nhận đâu bởi vì 2 lý do thứ nhất nó là tâm quyết của anh hai mà con là con gái của anh ấy nên con phải giữ nó, thứ hai nó được cậu Bảo chuộc lại nên chú không có quyền gì để nhận nó hết.
Thím út thấy chú út từ chối cũng tiếp thêm lời:
- Chú út của con nói đúng đó, với lại hồi xưa lúc ba con còn sống rất tốt và thương chú thím, ba con không ngại thím là trẻ mồ coi mà vẫn cưới thím cho chú con và giúp đỡ làm ăn, bây giờ đến cậu Bảo đây cũng giúp chúng ta nên cái này chú thím không thể nhận được.
Thấy mọi người,không muốn nhận cuối cùng thì tôi cũng nói:
- Được rồi nếu chú thím đã quyết định như vậy thì giấy tờ con vẫn sẽ đứng tên và giữ gìn chúng, còn việc kinh doanh thì chú thím cứ tiếp tục làm và lấy lời đó lo cho mấy đứa em, con sẽ không lấy tiền nhà tiền vốn hay gì nữa hết, được không ạ.
Chú thím nhìn nhau rồi cuối cùng đồng ý với tôi, sao đó chúng tôi tiếp tục dùng cơm và hai ngày ở đây tôi dẫn Lý Thế Bảo đi tham quan những nơi tôi từng có kỹ niệm và ký ức ngày xưa kể cho anh ấy nghe.
Kết thúc hai ngày chúng tôi từ giã chú thím trở về và hẹn sẽ sớm về thăm mọi người lần sau.
…
Mới đó mà đã được 4 tháng, chị Tuệ Nhi cũng có bầu được 5 tháng rồi là con trai nên nhà họ Trương rất cưng chị ấy.
Lý Thế Bảo nói bây giờ chúng tôi quen nhau cũng đã lâu, anh ấy không muốn tôi cứ né tránh nữa nên quyết định tối nay về sẽ nói với mọi người chuyện của chúng tôi.
Tôi muốn mua chút đồ về làm bữa ăn ngon cho gia đình rồi mới nói, ít nhất cũng phải cho ông bà chủ một ấn tượng tốt.
Lý Thế Bảo nói anh muốn dẫn tôi đến trung tâm thương mại mua ít đồ cho tôi rồi đi siêu thị mua đồ ăn xong hết sẽ về nhà.
Lúc ra bãi đỗ xe Lý Thế Bảo có điện thoại gọi đến nên kêu tôi lên xe trước, tôi bước qua ghế lái phụ để chuẩn bị mở cửa lên xe.
Thì bắt ngờ chiếc xe 7 chỗ đậu bên cạnh mở cửa có người xuống bắt tôi, tôi chỉ kịp hét lên:
- THẾ BẢO…
Và rồi tôi không biết gì nữa hết, bởi vì tôi đã bị bịt miệng bằng thuốc mê và ngất xỉu.
Đến khi tôi mở mắt ra thì vẫn là người phụ nữ mà xuốt thời gian qua tôi không muốn gặp lại, người mà tôi gọi là mẹ, bà ta nhìn tôi nói:
- Con gái càng lúc càng xinh đẹp hé, lần trước trốn đi vậy mà được vào nhà hào môn nhỉ, hôm trước nếu không phải tao bắt gặp mày đi ăn với thằng nhà giàu kia và theo dõi làm sao tao biết được, con gái của tao bây giờ sống trong nhung lụa.
- Bà…lại là bà.
- Không là tao thì là ai nữa chứ? Con khốn lần trước mày trốn đi tao đã bị lão già đó hành hạ đến thế nào mày biết không? Còn cái lão cha dượng của mày ham chơi cờ bạc bây giờ lại gây ra một đống nợ, mà toàn lấy tên tao ra, bây giờ tao phải bắt mày bán cho bọn chúng mới mong trừ được khoảng nợ.
Cười nham hiểm bà ta nói tiếp:
- Nên con gái à? Công mẹ sinh ra con, bây giờ con trả lại cho mẹ được rồi đó.
Tôi kinh bỉ nói:
- Bà kể công sao? Bà sinh ra tôi mà bà có thương tôi không? Nuôi tôi cũng là ba tôi đến khi ba mất bà cho tôi tiền ăn học nhưng tiền sinh hoạt hàng ngày cũng chính tôi tự làm thêm để sử dụng, bà nuôi tôi được ngày nào mà bà kể công với tôi?
Bà ta tức giận quát:
- Tao không cần biết mày là con gái của tao nên mày phải trả hiếu cho tao, không cần nói nhiều nữa mày.
Rồi bà ta lấy khăn bịt miệng tôi lại và bịt mắt của tôi nên tôi hoàn toàn không biết bà ta đang đưa tôi đi đâu.
Tôi sợ tôi thật sự rất sợ, tôi không biết lần này Lý Thế Bảo có kịp đến cứu tôi như lần trước không nữa.
Tôi cảm giác xe đi rất xa và rất lâu, còn có hình như đi đến vùng quê hay gì đó mà đường lắc lư tôi ngồi trên xe mà muốn nôn quá.
Cuối cùng thì xe cũng dừng lại, cái người đàn ông đi cùng bà ta nói:
- Chúng ta không thể đi đường chính qua biên giới được, sẽ bị phát hiện bây giờ chỉ còn cách băng rừng để qua đó.
- Chúng mày có đem theo đầy đủ các thứ để vượt rừng chưa?
- Rồi bây giờ mở bịt mắt của con gái bà ra đi để dẫn đi cho nhanh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT