Sao đám cưới tôi lại có thêm một người bạn mới, tôi cảm thấy cô ấy rất là hiền lành và dịu dàng thêm phần xinh đẹp nữa.

Tôi có kể với Lý Thế Bảo về người bạn mới của tôi, anh ấy nói Trần Lệ Băng là một cô gái hiền lành như tôi vậy, nên tôi kết bạn với cô ấy anh cũng yên tâm.

Thắm thoát đã qua một tuần, ở nhà thì tôi vẫn là người hầu riêng của Lý Thế Bảo lâu lâu anh ấy lấy cớ cùng tôi ra ngoài để bí mật hẹn hò.

Và lần trước tôi có nói là đi khám thử vì sao chúng tôi chậm có con, nên Lý Thế Bảo có đặt lịch hẹn với bác sĩ.

Vì có lịch hẹn trước nên khi đến chúng tôi bắt đầu đi lấy máu sét nghiệm, đi khám thụ khoa và các sét nghiệm cần thiết.

Lý Thế Bảo cũng muốn khám nên chúng tôi chia nhau đi làm theo hướng dẫn của y tá, sao khi có kết quả rồi chúng tôi đến đưa cho bác sĩ xem.

Bác sĩ là một nữ bác sĩ trung niên và là bác sĩ giỏi nhất về khoa này của bệnh viện, xem kết quả bà ấy hơi nhìn tôi.

Lúc này tôi có dự cảm không lành, Lý Thế Bảo thấy thái độ của bác sĩ nên hỏi:

- Bác sĩ kết quả khám của chúng tôi thế nào rồi?

Bà ấy đưa tay đẩy rộng kính lên mới trả lời:

- Kết quả cho thấy sức khỏe của Lý thiếu gia rất tốt, mọi thứ đều không có gì đáng ngại hết.

Ngừng một chút bà bác sĩ nhìn tôi rồi nói:

- Nhưng mà…

Tôi thì rung vì theo cảm nhận của người phụ nữ tôi thấy có lẽ tôi có vấn đề, tôi đặt tay lên bàn nắm chặc hai tay hỏi:

- Tôi thì thế nào thưa bác sĩ.

Bà bác sĩ chậm rãi trả lời:

- Nhưng mà cô Hân đây có kết quả khám không được tốt lắm.

Tôi sợ hãy nói:

- Kết quả thế nào thưa bác sĩ:

Lúc này bà bác sĩ trả lời trực tiếp:

- Cô Hân có kết quả vô sinh.

Lúc này bắt giác một giọt nước mắt tôi rơi trong vô thức, Lý Thế Bảo cũng hết hồn nhưng anh mạnh mẽ hơn quàng tay qua vai tôi rồi hỏi bác sĩ:

- Là thế nào? Bác sĩ có thể nói rõ ràng hơn được không?

Bà bác sĩ cầm tờ giấy sét nghiệm lên và nói:

- Theo như kết quả sét nghiệm cho thấy cô Hân đây khả năng được làm mẹ rất thấp, chỉ có 5% mà thôi nó tương đương với người phụ nữ vô sinh.

Tôi nghe xong mà suy sụp hoàn toàn không còn gì nữa hết, Lý Thế Bảo đưa tôi ra khỏi bệnh viện về thế nào tôi cũng không rõ.

Một người phụ nữ thiên chức làm mẹ là điều tuyệt vời nhất của người phụ nữ, nhưng tôi không làm được.

Tôi cảm thấy cuộc đời của mình vẫn còn chưa hết bất hạnh hay sao? Sao cứ hết chuyện này đến chuyện khác ập đến với tôi, tôi vui vẻ với Lý Thế Bảo chưa được bao lâu mà giờ.

Lý Thế Bảo như hiểu được tâm trạng của tôi không tốt nên không đưa tôi về Lý gia mà đưa tôi đến căn hộ cao cấp của anh ấy ở Henry.

Đầu óc của tôi lúc này không suy nghĩ được gì nữa hết, nhìn người đàn ông đang ở trong bếp làm gì đó cho tôi ăn mà nước mắt tôi rơi.

Tôi đã quá bất hạnh rồi sao này tôi không kết hôn không sinh con cũng không sao, nhưng mà Lý Thế Bảo người đàn ông đó tốt biết bao nhiêu.

Anh ấy lại là con trai duy nhất của nhà họ Lý anh ấy không thể không có con được, tôi không thể cản bước chân của anh ấy, anh ấy cho tôi quá nhiều thứ rồi.

Thế nên tôi đã có quyết định rồi, khi Lý Thế Bảo đi đến bên cạnh tôi ngồi xuống và nói:

- Anh vừa nấu một chút cháo gà cho em, em ăn một chút nha!

Tôi trả lời nhưng không phải là trả lời câu hỏi của anh ấy, tôi biết khi nói ra anh ấy sẽ tức giận nhưng tôi phải nói:

- Thế Bảo chúng ta chia tay đi.

Lý Thế Bảo nhìn tôi chằm chằm hỏi:

- Em nói cái gì vậy.

- Em nói chúng ta chia tay đi, số trời đã định rồi em và anh không thuộc về nhau, chúng ta hoàn toàn không phải dành cho nhau, nên Thế Bảo à chúng ta chia tay đi.

- Em thật vô lý vì sao lúc nào em cũng muốn rời khỏi anh, vì sao em lại không tin tưởng vào anh như vậy?

Tôi vừa nói vừa khóc:

- Không phải là em không tin tưởng anh, nhưng mà em không thể làm mẹ, không đủ tư cách làm một người vợ em càng không thể cho anh một gia đình trọn vẹn anh hiểu không?

Lúc này Lý Thế Bảo thật sự tức giận và nói:

- Anh không cần biết, chúng ta không chia tay gì hết và em phải làm vợ anh.

Tôi nhẹ giọng xuống khuyên nhủ Lý Thế Bảo:

- Nhưng em không thể cho anh một gia đình trọn vẹn, em không thể sinh con nói dõi cho anh, anh không thể vì em mà cố chấp như vậy được.

Lý Thế Bảo tức giận quát:

- Anh không cần biết, anh nói không là không em đừng bao giờ nhắc đến hai từ “chia tay” với anh, nghĩ cũng đừng bao giờ nghĩ đến.

Tôi cố gắng thuyết phục Lý Thế Bảo:

- Nhưng mà em…

Lý Thế Bảo tức giận cuối xuống hôn lên môi tôi, mà nói chính xác là cắn môi tôi giống như là trừng trị cái tội nói đều mà anh ấy không muốn nghe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play