Tỉnh lại sau giấc ngủ, căn phòng thuê vốn rách rưới lại biến thành căn phòng kiểu châu Âu ấm áp đơn giản.
Đầu choáng váng một hồi, ký ức xa lạ liên tục rót vào đầu tôi.
Tình tiết này không phải chính là nằm trong quyển tiểu thuyết Tổng giám đốc bá đạo — “Tổng tài ngang ngược: Vợ đáng yêu yêu kiều đừng hòng trốn” mà tôi xem vào một tháng trước sao?
Lẽ nào, tôi xuyên sách rồi?!
Mà còn xuyên thành nữ phụ độc ác trong truyện Tổng giám đốc ngang ngược — Nguyễn Hạ.
Bố mẹ tôi đều mất, tiền lương ba ngàn tệ, sống trong khu ổ chuột nằm ở đáy xã hội.
Mà nguyên chủ thì có đủ bố mẹ, gia sản bạc triệu, là một thiên kim nhà giàu xinh đẹp da trắng eo còn nhỏ nữa.
Không chỉ là thiên kim, cô ấy còn là tiểu hoa đang hót chạm tay là bỏng trong giới giải trí.
Đương nhiên, đây cũng là danh tiếng mà nhà họ Nguyễn mua được.
Gia cảnh, tướng mạo, công việc, cái nào cũng tốt, chỉ là ánh mắt có chút không tốt.
Thích ai chả được, cứ phải thích nam chính Giang Thần hờ hững thậm chí là khịt mũi coi thường cô ấy.
Có sắc lại có tiền, một đêm bao mười tám người mẫu nam không ngon hả?
Cứ phải theo đuổi thích Giang Thần.
Thật sự là một người não yêu đương!
Tôi không hiểu nổi!
Tôi nhìn qua căn phòng ngủ xa hoa.
Có tiền thật là tốt!
Tôi hưng phấn ngã lên chiếc giường rộng hai mét tám vui sướng lăn lộn một vòng.
Haiz, đến cũng đến rồi.
Vậy thì cứ hưởng thụ cuộc sống của người có tiền đi đã.
Tôi lấy điện thoại ra, nhìn chuỗi số 0 đếm không hết trong ví tiền WeChat.
Khóe miệng cong đến tận mang tai.
Số tiền này tiêu thế nào đây?
*
“Mợ chủ, mợ dậy rồi sao?”
Cửa phòng bị gõ nhẹ ba cái.
Mợ chủ?
Ôi, đáng chết!
Sao lại cho tôi xuyên đến sau khi cưới chứ!
Tôi túm tóc, cắn chăn, cố gắng nhớ lại tình tiết trong sách.
Bây giờ chắc là lúc nguyên chủ đã gả cho trùm phản diện Trần Tế Xuyên được một tháng.
Tối hôm hôn lễ kết thúc, Trần Tế Xuyên bay đi Pháp ngay.
Bỏ lại một mình nguyên chủ trải qua đêm tân hôn, bởi vậy mà cô ấy cũng trở thành trò cười lớn nhất trong xã hội thượng lưu của thành phố Lâm.
Việc này thật ra là Trần Tế Xuyên dùng để trừng phạt nguyên chủ, bởi vì trên hỗn lễ, nguyên chủ đã khiến ánh trăng sáng của anh ta, Lục Bối Bối khó xử trước mặt mọi người.
Người giúp việc lại cẩn thận gõ cửa ba cái: “Mợ chủ, hôm nay nhà cũ có buổi tụ họp.”
“Được được được, tôi biết rồi.” Tôi kéo chăn mền lên che đầu, trầm giọng nói.
Bên ngoài chần chờ một lúc, còn nói: “Mợ chủ, bốn chờ chiều cậu chủ về đến nhà.”
Aaaaaa!
Anh ta về nhà cái gì chứ?
Cuộc sống lý tưởng của phụ nữ đã kết hôn là —
Không vượt giới hạn, có tiền không chăm con, đàn ông không về nhà.
Vừa nghĩ tới miêu tả về Trần Tế Xuyên ở trong sách, cả người tôi run mạnh lên.
Trong nguyên tác, nam chính Giang Thần ngang ngược cường thế, nam phụ thứ nhất Tống Kha dịu dàng chu đáo, nam phụ thứ hai Trần Tế Xuyên quái gở âm u. Bọn họ đều thích Lục Bối Bối nghèo túng lại kiên cường lạc quan.
Là nhân vật phản diện, Trần Tế Xuyên không hề chiếm nhiều bút mực trong sách.
Nhưng từ mấy nét bút rải rác của tác giả thì có thể nhìn ra được —
Mặc dù trông anh ta hiền lành, nhưng thực tế lại là một tên điên u ám.
Anh ta là con riêng, năm năm tuổi, người mẹ dựa vào bán thân kiếm sống của anh ta vì ung thư mà qua đời, anh ta không có ai chăm sóc nên được đưa vào viện mồ côi. Bởi vì tính cách quái gở, thường xuyên bị sỉ nhục. Mãi đến năm mười lăm tuổi mới được người bố giàu có tìm về, nhưng cũng không được đón về nhà mà là nuôi dưỡng ở bên ngoài, tuyên bố với bên ngoài là con trai nuôi.
Có thể nói, đời này của anh ta đều không được chờ mong, không nhà không cửa, cũng không có ai yêu anh ta.
Sau khi lớn lên, thứ anh ta tin tưởng và làm theo chỉ có lòng dạ độc ác, không từ thủ đoạn mới có thể có được tất cả. Cho nên, kẻ thù của anh ta, người tự sát thì tự sát, người ngồi tù thì ngồi tù, cuối cùng Trần Tế Xuyên dùng thủ đoạn tàn nhẫn cướp được tất cả quyền quản lý của tập đoàn.
Nhớ đến đây, tôi không khỏi lo lắng cho tương lai của tôi.
Có khi nào tên điên này nhân lúc tôi ngủ mà giết tôi không?
Có khả năng lắm!
Cực kỳ có khả năng!
Việc này phải làm sao đây?
Điểm chết người nhất chính là, tôi chỉ mới xem quyển sách này được một nửa, có vài tình tiết tôi còn quên mất rồi.
Cho nên, tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, tôi cũng khó có thể đoán trước được.
Tôi vô lực dựa vào giường.
*
Thôi kệ, đi được tới đâu hay tới đó.
Chỉ cần tôi không trêu chọc nữ chính không phải là được rồi sao?
Đúng vậy, cứ làm như thế đi.
Chỉ cần cách Lục Bối Bối xa xa, dựa vào thế lực của nhà họ Nguyễn ở thành phố Lâm, xác suất lớn Trần Tế Xuyên sẽ không làm gì tôi.
Đến lúc đó lại tìm một cơ hội, kiếm chút tiền, ly hôn. Cuộc sống phú bà độc thân vui thích không phải đến rồi sao.
Nghĩ đến đây, tâm tình tôi sáng tỏ thông suốt.
Tôi ngâm nga bài hát, nhảy xuống giường.
Lấy ra một chiếc đầm màu xanh bạc hà từ trong tủ quần áo rực rỡ muôn màu, tua rua rũ xuống, trông ưu nhã lại hào phóng, thích hợp để gặp trưởng bối.
Mặc dù tính cách nguyên chủ cao ngạo bướng bỉnh, cả người mắc bệnh công chúa, nhưng phẩm cấp quần áo được tạo ra từ đống tiền từ nhỏ vẫn rất cao cấp.
Tôi soi gương bôi bôi trét trét, nhìn kỹ lại, khuôn mặt này của nguyên chủ lại có tám chín phần tương tự tôi.
Khuôn mặt bởi vì làm việc thức đêm đến mức vàng như nến, giờ phút này lại như mở ra nhan sắc cấp mười, trơn nhẵn trong veo, non mềm đến mức có thể véo ra nước.
Quả nhiên tiền mới là thứ thẩm mỹ tốt nhất!
Cùng lúc đó, một bóng người cao lớn xuất hiện trong tấm gương sáng tỏ.
Tây trang màu đen được đặt may riêng từ Ý cắt may vừa người, phác họa ra bả vai rộng lớn và vòng eo thon gầy mạnh mẽ.
Đường nét cằm của người đàn ông sắc bén, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt hẹp dài giống như đêm tuyết âm mười mấy độ.
Nốt ruồi lệ nhỏ màu đỏ dưới đuôi mắt phải tăng thêm chút khí chất cho anh ta.
Tầm mắt của tôi và anh ta chạm nhau qua tấm gương, ánh mắt sắc bén lạnh như băng, nhưng con chim ưng bay liệng trên không trung.
Trái tim tôi run lên bần bật, không kiểm soát được lực, son môi bị lem sang mép.
Tôi ổn định tâm trạng, vội vàng lau son môi, nặn ra nụ cười: “Anh về rồi à.”
Anh ta hững hờ liếc nhìn qua khuôn mặt tôi, mặt không cảm xúc mà “Ừm” một tiếng.
Sau lưng tôi túa ra mồ hôi lạnh.
Đây chính là trùm phản diện lòng dạ độc ác, giết người như ngóe.
*
Trên đường đi đến nhà cũ, Trần Tế Xuyên ngồi nghiêm chỉnh, tay cầm máy tính bảng xử lý công việc.
Chiếc kính không gọng đã làm giảm sự tàn nhẫn của anh ta, khiến anh ta có thêm chút cảm giác thư sinh lạnh lùng cấm dục.
Tôi lên xe là bắt đầu im lặng, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối.
Mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim, ngoan ngoãn như người bạn nhỏ trong nhà trẻ.
Vì làm giảm cảm giác tồn tại của mình, tôi tránh tất cả các cuộc giao lưu ánh mắt, có thể không nói lời nào thì sẽ không nói, cố gắng dịch chuyển sang bên cạnh.
Kết quả, xe đi qua vạch giảm tốc.
Bịch —
Trán tôi đập vào cửa sổ xe.
Móa!
Tôi ôm đầu, trong lòng chửi mắng.
Cảm giác có chút mất mặt.
Chắc là anh ta không nhìn thấy đâu nhỉ.
Hy vọng anh ta không nhìn thấy.
Kết quả là —
“Trợ lý Trương, chậm một chút.”
Trần Tế Xuyên nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính bảng, không hề ngẩng đầu.
Tôi: “...”
Cái người này còn rất tốt nữa.
Nhà cũ được xây giữa sườn núi, là sân nhà kiểu Trung Quốc cổ xưa, tường trắng ngói đen, lộ ra cảm giác của tranh thủy mặc nồng đậm.
Đi vòng qua đình đài tầng lầu tầng tầng lớp lớp, cuối cùng cũng đi vào cửa chính.
“Đến rồi à.” Giọng nói già nua lại không mất đi sự hồn hậu truyền đến.
Tôi nhìn qua, một ông cụ tóc trắng xóa chống một cây gậy vàng khảm ngọc đứng trước cửa sổ.
Người này có lẽ là bố của Trần Tế Xuyên, Giang Thiên Minh.
Sắc mặt Trần Tế Xuyên lạnh lùng, hơi gật đầu lại không lên tiếng chào.
Trong sách chỉ miêu tả Trần Tế Xuyên là con riêng, những tình huống khác không hề được khai thác, chỉ nhìn từ tình hình bây giờ, quan hệ của hai cha con không hề tốt.
Tôi vội vàng cúi đầu, ngoan ngoãn chào: “Xin chào ạ.”
Giang Thiên Minh hừ một tiếng từ khoang mũi, xem như là đáp lại.
Xem ra, ông ta không hề hài lòng với cô con dâu là nguyên chủ đây.
“Ông nội.” Một giọng nói trong sáng vang lên.
Tôi nghe tiếng nhìn sang, Giang Thần dắt Lục Bối Bối cùng nhau đến.
“Tiểu Thần và Bối Bối về rồi hả.” Giang Thiên Minh cười hiền hòa, hoàn toàn khác với thái độ lạnh lùng khi đối đãi với chúng tôi.
Giang Thần nhìn thấy tôi, ánh mắt lóe lên sự chán ghét, gật đầu với người đàn ông bên cạnh tôi: “Chú nhỏ ạ.”
Lại nhìn tôi, vẫn không gọi một tiếng “Thím nhỏ”.
Nhìn vẻ mặt dị ứng của Giang Thần, tôi suýt nữa cười thành tiếng.
Theo như tình tiết trong sách, sau khi Giang Thần và Lục Bối Bối ở bên nhau, Nguyễn Hạ trong cơn tức giận đã đồng ý với bố kết hôn với Trần Tế Xuyên.
Nếu đã không làm vợ được, vậy thì làm thím nhỏ của anh vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT