Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Trans + Beta: Sunni

Từ Thận Chi so với Từ Mạn Mạn càng thêm tinh thông y thuật, đọc hết y thư thiên hạ, cũng không có tìm được phương pháp giải độc.

Trong lòng hắn thực ra cũng rõ ràng, độc tính bị Thần mạch biến đổi qua, lại há là dược thảo nhân gian có thể giải.

Nhưng ngày đó, Lang Âm tiên tôn tìm đến hắn, nói cho hắn, thiên diệp Mộc Phù Dung xong giải được tất cả độc thiên hạ.

Từ Thận Chi cho rằng mình nghe nhầm rồi, thất thần một lát mới nói: "Tiên tôn nói, ta cũng biết, chính là thì đã sao?"

Lang Âm tiên tôn nói: "Lấy ta làm thuốc."

Từ Thận Chi đồng tử chấn động: "Tiên tôn... ngươi có biết mình đang nói cái gì không?"

Lang Âm tiên tôn nhàn nhạt nói: "Tự nhiên biết."

"Người trúng độc chính là ngàn vạn người, ngươi làm sao có thể giải độc cho ngàn vạn người?" Từ Thận Chi một câu giấu ở trong lòng không có nói ra - trừ phi ngươi tan hết hoa lá.

Nhưng Lang Âm tiên tôn nói ra: "Ngàn hoa vạn lá, tan hết thân này, liền có thể giải hết độc người trong thiên hạ."

Từ Thận Chi cổ họng nghẹn ứ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên như thế nào đáp lại.

"Ngươi... vì sao..." hắn khàn giọng hỏi.

Lang Âm tiên tôn nhìn về phía thân ảnh bận rộn ở nơi xa, đôi mắt không tự giác mềm ấm bảy phần.

Vì thế Từ Thận Chi liền hiểu ra.

Vô tâm vô ái thế ngoại tiên ba, chung quy là vì một người rơi rụng thành bùn.

"Đạo nàng ở chúng sinh, đạo ta ở nàng." Lang Âm đạm đạm cười, "Nàng không tiếc thân này, ta cũng không tiếc thân này."

Lang Âm tiên tôn nghiêm túc mà nhìn về phía Từ Thận Chi: "Ngươi hẳn là biết, nàng là người Tứ Hồn tộc, chúng sinh chết yểu, toàn dừng ở trên người nàng, chúng sinh chi khổ, nàng cũng đồng cảm như bản thân mình trải qua."

Nàng mỗi ngày chạy loạn khắp các nơi doanh địa, ngày đêm bôn ba, suy nghĩ mệt nhọc, chưa từng có một ngày chợp mắt. Những cái kêu rên cùng khóc rống đó không có lúc nào là không tra tấn cảm giác nhạy bén cùng nguyên thần của nàng, khiến nàng không được một lát bình yên.

"Ngươi nếu thật lòng muốn tốt cho nàng, liền đem việc này giấu nàng." Lang Âm tiên tôn nói.

"Nhưng tan hết nguyên hình, ngươi... chẳng phải tính mạng khó giữ được? Lại làm sao có thể giấu được nàng, nàng cuối cùng là sẽ biết."

Lang Âm tiên tôn nói: "Bản thể của ta là hỗn nguyên chi khí biến thành, bảy phần là dược, ba phần là độc, ba phần kia liền là ma khí. Ta tan hết bảy phần nguyên khí, chỉ cần ma khí còn sót lại, liền có thể duy trì hình người."

Từ Thận Chi thần sắc phức tạp: "Ma khí dễ mở rộng, hỗn nguyên chi khí lại là khó tái sinh, như thế sau này, ngươi liền vô pháp ra khỏi Ma giới."

Lang Âm tiên tôn nhìn bóng dáng Từ Mạn Mạn, nhẹ nhàng cười: "Chuyện về sau... về sau rồi nói sau..."

Hắn chậm rãi rũ mắt xuống: "Có lẽ nàng... cũng chưa chắc để ý."

Từ Thận Chi ngây người hồi lâu, trong lòng nghĩ lại là...

Vĩnh sinh vĩnh thế khốn thủ Ma giới, với chính hắn mà nói, liền không quan trọng sao?

Hắn khổ sở lại là - Mạn Mạn chưa chắc để ý...

Từ Mạn Mạn nghe Từ Thận Chi nói xong, cả người như rơi vào động băng, cứng đờ lạnh băng, vô pháp nhúc nhích. Hồi lâu sau mới tìm về giọng nói của mình, nghẹn giọng run rẩy: "Vì sao không nói cho ta?"

"Có lẽ, chỉ là không muốn cô khó xử." Từ Thận Chi chua xót cười, "Kỳ thật... chính cô liền không biết sao? Thiên diệp Mộc Phù Dung nhưng giải tất cả độc thiên hạ, điểm này y tu thiên hạ đều biết."

Phải, nàng biết, ngày đó nàng quen biết hắn liền đã biết.

Chính là nàng chưa bao giờ nghĩ tới hy sinh một mình hắn tới cứu người trong thiên hạ.

Từ Thận Chi dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng: "Hắn biết suy nghĩ của cô, cô tình nguyện hy sinh bản thân, cũng sẽ không cưỡng bách người khác hy sinh, nhưng mà... hắn lại làm sao không phải nghĩ như vậy."

Ngày ấy hắn nghiền nát ngàn hoa vạn lá, nhận lấy đau phân thân toái cốt, nghe nói nàng ở trong doanh hôn mê, liền lại vội vàng chạy tới bên người nàng.

Hắn thật cẩn thận mà đem nàng ôm vào trong ngực, mùi hoa thanh mát bồi nàng yên giấc.

Hắn hao hết tâm tư vì nàng nấu ăn, ở trên đèn lồng vẽ ra bộ dáng của hắn.

Khi trở về, nhìn thấy lại là Ngao Tu đứng ở bên cạnh nàng, thâm tình bày tỏ...

Ha....

- Là hắn quỷ kế đa đoan, dụng tâm kín đáo, ta làm sao sẽ trách nàng.

Hắn kỳ thật chỉ là luyến tiếc, người thích nàng, người nàng thích, vô luận xuất phát từ loại tình cảm nào, luôn là quá nhiều, mà hắn ở trong lòng nàng, nhiều nhất cũng chỉ là so chúng sinh nhiều hơn một phần.

- Mạn Mạn, là ta mưu đồ gây rối, dụng tâm kín đáo câu dẫn nàng, nàng chẳng lẽ liền không có một chút dung túng cùng vui mừng?

Chỉ là một chút kia, hắn liền cũng không oán trách không hối hận.

- Mạn Mạn, nàng không cần vì ta lo lắng, nàng trân trọng bản thân liền đủ rồi.

Ba trăm năm qua, hắn yên lặng làm rất nhiều chuyện, cũng không muốn để nàng lo lắng.

- Nhớ kỹ, làm những chuyện khiến nàng vui vẻ, đây mới là đạo tâm của nàng, mà không phải bị bắt nhận lấy vận mệnh bài bố.

Hắn muốn, chỉ là khiến nàng vui vẻ...

Là bởi vì huyết khế, vẫn là bởi vì thói quen, hay lại là - rễ tình đâm sâu, vô pháp tự kiềm chế.

Ngực quặn đau khiến sắc mặt Từ Mạn Mạn trắng bệch, lung lay sắp đổ, miễn cưỡng chống bàn tròn không để mình mềm mại ngã xuống.

Từ Thận Chi mặt lộ không đành lòng, lại vẫn đành phải nói ra sự thật tàn khốc.

"Cô từ trước đến nay thông minh, nếu có tâm, lại làm sao không phát hiện được manh mối..."

Từ Mạn Mạn buồn bã cười nói: "Phải... ngày ấy ta liền nên phát hiện..."

Ngày ấy nàng liền phát hiện, phát hiện hắn làm càn, còn có lời nói cổ quái, lại bị nàng mơ hồ bỏ qua. Trong lòng nàng treo quá nhiều người cùng quá nhiều chuyện, liền luôn là xem nhẹ hắn. Cho nên hắn có thể không sợ gì cả, lại vẫn là bởi vậy lo được lo mất...

Từ Mạn Mạn nói giọng khàn khàn: "Ta đi Ma giới tìm chàng."

Từ Mạn Mạn lảo đảo hướng cửa đi đến, lại nghe phía sau truyền đến giọng của Từ Thận Chi: "Chẵng lẽ cô còn không rõ sao, hắn không ở Ma giới."

Từ Mạn Mạn chợt dừng bước chân, đỡ cánh cửa, không nhịn được mà run rẩy.

Từ Thận Chi bi ai mà nhìn bóng dáng Từ Mạn Mạn, trong lòng dâng lên áy náy cùng hối hận nồng liệt - hành động của hắn, chung quy vẫn là xúc phạm tới người để ý nhất.

"Ba phần ma khí cuối cùng, cũng đã tiêu tán ở dưới ánh mặt trời chói chang đốt người."

Hắn ngày đó che chở ở trước người nàng, thiêu đốt nguyên thần cuối cùng vì nàng đổi lấy một lát sinh cơ.

Hoa cô quạnh ba ngàn năm, vì nàng mà nở rộ, cũng cuối cùng là vì nàng mà héo tàn.

Từ Mạn Mạn không biết mình như thế nào đến Lưỡng Giới Sơn, nàng trước sau tin tưởng, Lang Âm sẽ ở Ma giới.

Có lẽ, ma khí của hắn vẫn có một tia còn sót lại, chống đỡ hắn trở lại Ma giới. Chỉ cần trở về Ma giới, cái bằng hữu có Cửu U Nghiệp Hỏa kia, còn có Ma quân, nhất định có thể nghĩ cách cứu hắn!

Một tia chấp niệm này chống đỡ nàng bay qua hoang mạc vô biên của Lưỡng Giới Sơn, đi đến bên ngoài Vạn Tiên Trận. Không trung là màu sắc mờ nhạt, liền ánh mắt trời cũng có vẻ ảm đạm rất nhiều, gió lạnh thấu xương mang hạt cát thô lệ gào thét mà qua, gào đến người sinh đau, này liền là nơi Lang Âm sinh sống ba ngàn năm.

Nơi hoang vu duy nhất, cũng là tiên ba cuối cùng.

Hắn chính là nhìn cảnh như vậy, tâm không gợn sóng mà mỗi năm nở rụng.

Trời đất này với hắn mà nói vốn không có màu sắc, tồn tại cũng không có ý nghĩa, sinh không vui sướng, chết không thống khổ. Sau lại có một ngày, hoa trong lòng hắn cũng nở, trời đất này có màu sắc, tồn tại cũng có ý nghĩa.

Nhưng mà lại là sinh cũng thống khổ, chết cũng cam nguyện.

Vạn Tiên Trận của Ma giới là đại trận vạn năm trước Tiên Minh lưu lại phòng vệ, ngăn cách Lưỡng Giới Sơn đi tới đi lui, lệnh Ma tộc vô pháp nguy hại thương sinh, Nhân tộc cũng không được tiến vào.

Trừ phi được Ma quân cho phép, nếu không thế gian này sợ là không một ai có thể thông qua Vạn Tiên Trận, vượt qua hai giới.

Nhưng Từ Mạn Mạn không phải phàm nhân.

Thần minh Nhân tộc ở đây, nàng nói muốn vào, trận này liền mở cho ta!

Lực lượng mạnh mẽ cuồn cuộn xông vào Vạn Tiên Trận, khơi dậy linh trận xao động, đưa tới mười phương lôi kiếp treo cổ.

Từ Mạn Mạn mạnh chống thiên lôi địa hỏa, đi từng bước đi qua khe hở sâu thẳm trong pháp trận,

Một khi tiến vào Ma giới, mất đi liên hệ với Nhân tộc, lực lượng của nàng liền sẽ nhanh chóng biến mất. Nàng hơi thở yếu đi, trận kiếp trên người gia tăng lại càng ngày càng cường, bọn chúng muốn đem kẻ xâm nhập giết chết ở trong trận.

Lưỡi đao cắt thịt, thiên hỏa đốt thần, đau như vậy, có phải Lang Âm cũng từng nếm trải qua?

Từ Mạn Mạn hô hấp trầm trọng, sắc mặt tái nhợt, đau của nguyên thần cắt đứt khiến trước mắt nàng biến thành màu đen, cả người ngăn không được mà run rẩy, nàng lại không dám ngã xuống, chỉ sợ sau khi ngã xuống liền không còn có sức lực đứng dậy.

Nhưng Vạn Tiên Trận này rốt cuộc có bao nhiêu lớn, khi nào mới đến cuối....

"Lang Âm...."

Nàng nhẹ giọng lẩm bẩm, bỗng nhiên một đạo thiên lôi dừng ở giữa mày, khiến nàng lại khó chống đỡ, suy sụp quỳ xuống trong vũng máu của mình.

Lôi kiếp chợt bình ổn, vạt áo ám sắc xuất hiện ở trong tầm mắt mơ hồ.

Một tiếng thở dài ở phía trên vang lên.

"Đường đường là Đạo tôn, thần minh Nhân tộc, vì tình sở khốn, thế nhưng cũng rơi xuống đồng ruộng như vậy."

Từ Mạn Mạn gian nan mà ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt tuấn mỹ có vài phần quen mắt, nghiệp hỏa giữa mày nhẹ nhàng run lên, lệnh lòng người sinh kính sợ.

"Ngươi là... bằng hữu của Lang Âm." Từ Mạn Mạn tinh thần một chấn, khàn giọng hỏi, "Lang Âm về Ma giới sao?"

Hạo Nhất nhẹ nhàng lắc đầu: "Hắn ma khí đã hoàn toàn tiêu tán."

Từ Mạn Mạn hô hấp cứng lại, tín niệm chống đỡ bản thân một đường đi tới tức khắc tan thành mây khói, đau đớn khắc cốt thoáng qua toàn thân, nỗi đau lăng trì ập lên trong lòng, khiến nàng nhất thời hai mắt đỏ lên, một ngụm máu tươi dâng lên cổ họng, rơi xuống đầy mặt đất.

"Hà tất thương tâm như thế." Hạo Nhất hờ hững nhìn nàng, "Cô là thần minh, lòng mang chúng sinh, vốn không nên vì một người đau lòng đến tận đây, lẽ nào cô thật sự yêu hắn? Hay vẫn chỉ là áy náy?"

Từ Mạn Mạn run rẩy bàn tay chống đất, nhìn máu đỏ tươi trước mắt, trong đầu hiện lên rất rất nhiều cảnh tượng, rồi lại giống như trống rỗng, khiến nàng cái gì cũng cầm không được.

Tràn đầy đều là Lang Âm, lại nơi nào cũng tìm không thấy hắn....

Ngày ấy chưa kịp cùng hắn nói xong, nàng vốn tưởng rằng một đời này còn có rất rất nhiều thời gian cùng hắn ở bên nhau nói tỉ mỉ....

"Làm sao sẽ là áy náy..." giọng Từ Mạn Mạn nghẹn ngào không giống chính mình, mang theo run rẩy khóc nức nở.

"Lang Âm sinh ra vô tâm, thất tình đều không, ba trăm năm trước, hắn thân trúng huyết khế, trốn đến Tứ Di Môn, vốn dĩ chỉ cần chịu đựng mười hai cái canh giờ, huyết khế sẽ tự biến mất, nhưng cô vô ý đem máu tươi nhỏ giọt xuống cánh hoa của hắn, cùng hắn kết thành khế ước, từ đây, hắn liền không được tự do."

Năm đó, nàng mười bốn tuổi, ngày ngày ở dược lư vì sư phụ chăm sóc hoa cỏ, trên tay thô ráp thường có vết thương, cũng là khó tránh hỏng việc. Nàng lúc này mới nhớ ra, ngày đó mới quen Lang Âm, nàng liền là té xỉu ở trong dược viên, nàng chỉ cho rằng mình vụng về gây ra, lại không nghĩ rằng cùng huyết khế có quan hệ.

"Buồn vui của khế nô, đều do khế chủ khống chế, cô mỗi một tia hỉ nộ ai lạc, đều sẽ ở trong lòng hắn phóng đại gấp mười lần. Cô phàm là có một tia buồn, hắn liền sẽ tim đau như cắt, nếu cô có một tia vui vẻ, hắn cũng có thể nếm trải vui mừng vô tận, nếu cô có một tia tâm động..." Hạo Nhất nói rồi dừng lại, nhẹ nhàng thở dài, "Với hắn liền là vạn kiếp bất phục."

Là nàng động tâm trước, lại là hắn cho đi tất cả.

Hóa ra, sư phụ nói câu kia, không chỉ là bảo hộ nàng, cũng là bảo hộ Lang Âm...

Một cái truyền âm pháp loa đưa tới trước mặt Từ Mạn Mạn.

"Khi lần cuối gặp mặt, Lang Âm đem vật này giao cho ta, ta nghĩ cô hẳn là biết. Đây là di ngôn Niệm Nhất tôn giả để lại cho hắn."

Từ Mạn Mạn run rẩy tiếp nhận, pháp loa hơi sáng, vang lên giọng nói già nua mà quen thuộc.

"Tiên tôn, lúc ngươi nhận được cái pháp loa này, Mạn Mạn hẳn là đã không ở nhân thế. Nàng đã chết, mà ngươi không có việc gì, ngươi liền nên biết chân tướng huyết khế."

"Thật ra ta sớm đã tìm được cách cởi bỏ huyết khế, ngày Mạn Mạn kết đan, ta liền vì các ngươi giải huyết khế."

"Mạn Mạn có đạo của nàng, nàng không thể sống dưới sự che chở của ngươi, chung quy vẫn cần đến nhân gian một chuyến. Nhưng tính mạng của nàng liên quan đến ngươi, ta không thể mạo hiểm, chỉ có thể cởi bỏ huyết khế, rồi lại mong ngươi có thể quan tâm nàng hơn, lúc đó mới giấu ngươi nhiều năm."

"Nhưng ta không nghĩ tới, ngươi vì nàng có tâm, lại đối nàng động tình."

"Haiz..."

"Là ta lừa ngươi che chở Mạn Mạn ngàn năm, tình này nghĩa này, khấu đầu còn khó."

Ánh sáng pháp loa tan đi, Hạo Nhất nhìn Từ Mạn Mạn nói: "Thật ra hai trăm năm trước, huyết khế giữa các ngươi liền đã giải rồi, chỉ là Lang Âm không biết. Nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn cho rằng trong lòng cô có hắn, ngày ngày nhớ nhung, trằn trọc khó quên, mãi đến ngươi viên lạc ở Phần Thiên bộ, hắn mới tìm được cái pháp loa này, biết được chân tướng." Hạo Nhất cười khổ, "Hóa ra rễ tình cắm sâu, tương tư tận xương, chỉ có một mình hắn. Từ Mạn Mạn chỉ có đạo của nàng, trong lòng cũng không có Lang Âm, ở trong lòng Từ Mạn Mạn, Lang Âm bất quá là một cái... người qua đường tương đối quen thuộc."

Hắn cả đời này dài lâu rồi lại ngắn ngủi, ba ngàn năm không hề có ý nghĩa mà nở rụng, chỉ có ba trăm năm này mới giống chân chính sống.

Nàng ở trong lòng hắn trồng một loại hạt tình yêu, vô tâm quan tâm, nó sẽ tự âm thầm sinh sôi lớn lên, ở nơi hoang vu bén rễ nở hoa, lặng yên nở rộ.

Từ Mạn Mạn hoảng hốt mà nhớ tới ngày đó ở Thiên Đô, ánh chiều tà dừng ở trên vai hắn, cả người cô tịch, vứt đi không được. Hắn đứng ở phồn hoa thế tục, nhìn ngọn đèn dầu của nhân gian, hai tròng mắt lại mất đi một chút ánh sáng.

- ... Hơn hai trăm năm này tuy gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, ta cũng vui vẻ chịu đựng, cho rằng nàng nhớ ta cũng cùng ta nhớ nàng giống nhau. Mãi đến nàng viên lạc, ta mới biết được tất cả này bất quá là ta một bên tình nguyện, tự cho là đúng, mà Mạn Mạn đối với ta... hóa ra chỉ là một chút không đành lòng.

Kỳ thật chân tướng sớm đã buột miệng thốt ra, nàng nếu cẩn thận lắng nghe, dụng tâm suy nghĩ, sớm nên hiểu rõ.

Nàng nghe tất cả tiếng lòng của chúng sinh, lại quên mất một người rất yêu mình ở bên cạnh.

Hắn liền như một đóa hoa vĩnh viễn ở phía sau nàng an tĩnh mà nở ra, nàng quen mùi hương quanh quẩn, quen mỗi lần quay đầu lại hắn đều ở đó. Hắn ban đầu đến nhân thế này, vì nàng mà hiểu rõ tư vị động tình, lại không rõ nên như thế nào đi yêu một người, nghĩ tới nghĩ lui, liền chỉ có sáu chữ - Mạn Mạn vui vẻ liền được.

Nàng bằng lòng như thế nào, hắn liền như thế, nhìn thấu tâm tư của nàng, lại không nói toạc ra, Mạn Mạn muốn gạt, hắn liền ra vẻ không biết, Mạn Mạn muốn diễn kịch, hắn cũng phụng bồi đến cùng, Mạn Mạn gặp phải nguy hiểm, hắn lấy mạng tương hộ, Mạn Mạn nếu có yêu cầu, hắn tan hết thân mình thì đã sao, rơi rụng thành bùn.

Còn Lang Âm thì sao....

Hắn nhẹ giọng nói cho nàng, Lang Âm không quan trọng.

Ý tứ trong lời nói, Từ Mạn Mạn hôm nay cuối cùng hiểu ra.

- Lang Âm đối Từ Mạn Mạn mà nói, không quan trọng.

Vài phần nhẹ trào phúng, vài phần ảm đạm, vài phần không có nề hà.

Nếu không quan trọng, liền tan hết ngàn hoa vạn lá kia, thành toàn đạo của nàng, nói vậy nàng cũng là sẽ không thương tâm như vậy.

Mặc dù giải huyết khế, hắn vẫn như cũ vì nàng mà vui, vì nàng mà buồn.

Hắn luôn là lo lắng nàng sẽ buồn, tuy rằng là tan hết một tia ma khí cuối cùng, thấy Từ Mạn Mạn chạm môi hắn nói "Chàng không biết ta có bao nhiêu yêu chàng..."

Trong lòng nổi lên tầng tầng lớp lớp ngọt ngào, rồi lại dần dần khô héo.

Hắn xong bằng lòng nàng chỉ là đang lừa hắn, chỉ đang chọc giận Yến Già, nếu không....

Biết được tin người chết là hắn, Mạn Mạn sẽ có bao nhiêu buồn....

Hạo Nhất nói: "Hắn hao hết một tia sinh cơ cuối cùng, muốn trở về Ma giới, nhưng chung quy là không kịp."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play