"Ta đương nhiên không ngốc.

" Phỉ Thúy cảm thấy nữ chủ này thoạt nhìn rất hung ác, trên thực tế suy nghĩ lại rất đơn giản, rất đơn thuần, "Cả nhà sống qua ngày, khẳng định sẽ có tranh cãi ầm ĩ, chuyện này rất bình thường, chỉ cần không vượt quá phạm vi ta có thể chịu đựng, ta đều có thể sống hòa thuận với tất cả mọi người.

"
"Vượt qua thì sao?"
Minh Châu hỏi.

Phỉ Thúy thu hồi nụ cười, "Đại tỷ hiện tại không phải đang ở am ni cô am tĩnh tâm sao? Về phần đại nương, ta tin tưởng đám người gia gia sẽ ủng hộ quyết định của ta.

"
Minh Châu sờ sờ mũi, nghĩ thầm, đây chính là kiểu người hàng ngày cười hì hì, nhưng lúc tàn nhẫn, liền trực tiếp ép chết người ta sao?
"Có thể nói một chút về dự định của ngươi không?"
Nghĩ đến lời Phỉ Thúy vừa nói, nàng ấy cũng có ý định sống một mình, liền quyết định học hỏi kinh nghiệm.

Phỉ Thúy cũng không giấu diếm, vừa đi vừa nói, khi sắp đến thôn, Minh Châu lại đột nhiên vươn tay, "Phỉ Thúy, ta muốn mượn bạc.

"

"Ta không muốn!"

Một canh giờ sau, trong viện Tần gia, Lưu thị phát ra một tiếng thét chói tai, "Tần Minh Châu, ngươi chính là bạch nhãn lang, ta mới là thân mẫu của ngươi, ngươi như thế nào mà khuỷu tay lại quẹo ra ngoài!"
Sau khi gầm rú xong, liền xông lên, chuẩn bị túm nàng đánh một trận.

Tần Minh Châu rất nhanh hiện lên, nhìn về phía Phỉ Thúy đứng vững vàng ở một bên, có chút không có gì để nói, sau khi nàng vào cửa rõ ràng không nói một lời, kết quả, mẹ ruột bắt nạt kẻ yếu nên xui xẻo vẫn là nàng.

"Chuyện này còn không phải do ngươi!"
Mặt Tôn thị trầm xuống, nghĩ đến nhân sâm kia, đến bây giờ trong lòng nàng đều rất đau.

"Còn nháo nữa, ta liền bảo lão đại một phong hưu thư cho ngươi.

"
Lưu thị đặt mông ngồi dưới đất, hai tay vỗ đất, "Ta không muốn sống nữa, các ngươi ai nấy đều muốn ép chết ta phải không?"
Lúc này, nàng đã không quản cái gì kiêng kị cái gì không kiêng kị, cứ như vậy bị đưa trở về, một ngày hai ngày còn có thể chịu đựng, nhưng nha đầu Phỉ Thúy chết tiệt lại muốn nàng kiếm đủ bạc trả nhân sâm mới có thể trở về, vậy thì đến khi nào cơ chứ.

Cô nương xuất giá không thể ở nhà mẹ đẻ lâu, nếu không sẽ có đủ loại lời đồn đãi, cho dù cha nương nguyện ý để cho nàng ở, các ca ca tẩu tử cũng khẳng định sẽ không đồng ý.

"Vậy ngươi đi chết đi!"
Tôn thị chán ghét nói.

"Ta, ta! " Lưu thị cũng biết lần này mình gây ra chuyện lớn, nhìn từng khuôn mặt âm trầm, nuốt nước miếng, cuối cùng vẫn sợ sẽ thật sự nhận một phong hưu thư, "Ta đi am ni cô.

"
"Đại bá, người đưa nàng đi đi.

"
Tần Hữu Điền gật đầu, bởi Lưu thị, hắn đều có chút không dám nhìn ánh mắt người nhà, trong lòng đều thấy áy náy, đặc biệt là đối với Phỉ Thúy.

Bởi vậy, hắn không có chút ý kiến, dù cho hắn biết, muốn kiếm đủ tiền trả nhân sâm, chỉ có một mình Lưu thị, có lẽ cả đời cũng không có khả năng, nhưng hắn cũng cảm thấy là do nàng tự làm tự chịu.

"Bạc đâu?"
Lưu thị liếm mặt, nhìn Phỉ Thúy.

"Đại nương, ngươi sẽ không phải muốn có đãi ngộ giống đại tỷ, bắt ta mỗi tháng cho ngươi một ít sinh hoạt phí đi?"
Lưu thị gật đầu, "Phỉ Thúy, ta là đại nương, ngươi có tiền, ta tin tưởng ngươi sẽ không bạc đãi ta, có phải hay không?"
"Nằm mơ.

"
Hoàng thị vừa dứt lời, Phỉ Thúy mở miệng tiếp, "Không.

"
"Không có tiền, am ni cô sẽ không thu lưu ta.

" Lưu thị há hốc mồm, nàng không nghĩ tới, đối phương lại tuyệt tình như vậy.

"Đó là vấn đề của đại nương, ta tin tưởng ngươi nhất định không sao, Phương đại ca là người đọc sách ngươi cũng dám nhục mạ, một chút chuyện nhỏ như vậy, làm sao có thể làm khó được ngươi.

"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play