Triệu Hướng Linh là tổng giám đốc của Công ty âm nhạc Hải Lam, chịu trách nhiệm quảng cáo, tuyên truyền cho một số ca sĩ đã ký hợp đồng.

Thực ra một công ty âm nhạc thì có rất nhiều ca sĩ. Mỗi năm một công ty âm nhạc lớn sẽ ký hợp đồng với rất nhiều ca sĩ, nhưng thực tế họ không quan tâm đến phần lớn những ca sĩ này.

Tất nhiên, nếu một ca sĩ hát một bài hát nổi tiếng, sau đó có lưu lượng và danh tiếng, thì công ty âm nhạc sẽ phân bổ nguồn lực cho ca sĩ đó.

Nếu không có tiếng tăm thì sẽ ở lại cho đến khi chấm dứt hợp đồng.

"Tổng giám đốc Triệu, mời cô xem một chút video này."

Triệu Hướng Linh đang nghe một vài bài hát do bộ phận sáng tác của công ty sáng tác. Là một công ty lớn, nhất định phải có bộ phận sáng tác lời bài hát của riêng mình.

Đương nhiên, năng lực của bộ phận này nói chung là có hạn. Những người viết lời và sáng tác hàng đầu đều không muốn gia nhập những công ty âm nhạc lớn này.

Bởi vì khi đã tham gia rồi, thì những bài hát họ viết chỉ có thể được sử dụng bởi công ty này.

Nếu bản thân là một nhạc sĩ độc lập, viết ra một bài hát hay, thì hoàn toàn có thể bán giá cao. Nếu nhiều công ty âm nhạc cạnh tranh mua, thì lợi nhuận chắc chắn sẽ cao hơn.

Triệu Hướng Linh nhìn video trước mặt. Đó là video về đại hội của trường đại học Thanh Sơn.

Trong video, bài hát [Gió nổi lên rồi] được hát giống như một bản hòa tấu khiến lòng người dâng trào.

Sau khi xem xong video, Triệu Hướng Linh lại xem bình luận, rồi hỏi: "Đây là video đại hội của trường đại học Thanh Sơn, xem cái này có ích lợi gì?"

"Giám đốc Triệu, cô xem tiếp cái này đi."

Người đến lại vội vàng nhấp vào một video khác. Video này là đại hội của trường Đại học tài chính kinh tế thành phố Lan.

"Đây là... do Dương Tuyết Nhu hát sao?"

Nhìn Dương Tuyết Nhu trong video, Triệu Hướng Linh có chút khó hiểu.

Bài hát [Gió nổi lên rồi] rất hay, thậm chí Dương Tuyết Nhu của công ty bọn họ còn hát nó.

"Đúng vậy, tổng giám đốc Triệu, [Gió nổi lên rồi] là do Dương Tuyết Nhu hát trước, Đại học Thanh Sơn chỉ hát lại thôi."

“Ồ?”

Trong lòng Triệu Hướng Linh hơi động: “Sao tôi chưa từng nghe qua bài hát này nhỉ?”

Triệu Hướng Linh nhớ cô ta chắc chắn chưa bao giờ nghe qua giai điệu đẹp như vậy ở phần đầu của [Gió nổi lên rồi].

Dương Tuyết Nhu là ca sĩ được công ty ký hợp đồng vài năm trước, lúc đó là ký hợp đồng trong một cuộc thi hát, nổi tiếng được một thời gian nhưng sau đó độ nổi tiếng liền biến mất.

Cô ta biết Dương Tuyết Nhu, nhưng cô ta không coi trọng Dương Tuyết Nhu.

Triệu Hướng Linh ngồi trên ghế trong phòng làm việc yên lặng nghe bài hát, nghe xong lại bấm nghe lại.

Nghe xong hai lần, trong mắt Triệu Hướng Linh lộ ra hứng thú rõ ràng.

“Bài hát này được sáng tác khi nào vậy?” Triệu Hướng Linh hỏi.

Bài hát này rất hay, từ con mắt chuyên nghiệp của Triệu Hướng Linh, bài hát này có tiềm năng trở lên rất hot!

Cho dù là cô ta, thì cũng có thể nghe ra cộng hưởng trong [Gió nổi lên rồi], không thể không nghe đi nghe lại nó.

“Tổng giám đốc Triệu, đây không phải bài hát của công ty chúng ta.” Một cô gái chừng hai mươi mấy tuổi lắc đầu.

“Không phải?”

Nghe vậy, Triệu Hướng Linh sửng sốt.

Dương Tuyết Nhu là ca sĩ của công ty bọn họ, những bài hát cô ấy hát về cơ bản là của công ty bọn họ, ít nhất chúng có bản quyền.

Học sinh tùy tiện hát thì không sao, nhưng ca sĩ không được phép hát trực tiếp bài của người khác trong hội trường hàng chục nghìn người, như vậy là vi phạm bản quyền.

"Chẳng lẽ là Dương Tuyết Nhu liên hệ với một nhạc sĩ đỉnh cấp ở bên ngoài?"

Đối với những tiểu trong suốt (*) trong công ty như Dương Tuyết Nhu mà nói, ngoại trừ việc lựa chọn những bài hát mà công ty đặt ở đó, thì bọn họ cũng có thể tự mình liên hệ với những người viết lời và sáng tác nhạc ở bên ngoài.

tiểu trong suốt (*): là những người có độ tồn tại thấp, thậm chí gần như không nổi tiếng trên mạng xã hội.

Nếu cảm thấy bài hát do công ty cung cấp không hay, thì có thể tự tìm bài hát. Nếu có những nhà soạn nhạc hàng đầu giúp đỡ thì càng tốt.

Miễn là nó trở nên hot, thì công ty sẽ chỉ có lợi.

Theo quan điểm của Triệu Hướng Linh, rõ ràng là Dương Tuyết Nhu đã liên hệ với một nhà soạn nhạc bên ngoài.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Triệu Hướng Linh mở phía trước của video ra xem.

"Mộc Dịch? Nhạc và lời của bài hát [Gió nổi lên rồi] đều do Mộc Dịch viết? Người toàn năng này là ai?"

Triệu Hướng Linh không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy vài cái tên giống hệt nhau.

Rất nhiều người viết lời nhạc hàng đầu không am hiểu soạn nhạc, rất nhiều nhạc sĩ hàng đầu cũng không am hiểu viết lời... Trong nghệ thuật có sự chuyên môn, một ca khúc hay, phần lớn đều được tạo ra nhờ sự hợp tác của vài người.

Về phần toàn năng, am hiểu soạn nhạc, viết lời, biên khúc,.v.v…, thì cực nhỏ, theo Triệu Hướng Linh biết thì không quá năm người.

Hơi ngẫm nghĩ một chút, Triệu Hướng Linh nói: "Liên hệ Dương Tuyết Nhu chưa? Vị Mộc Dịch kia có lai lịch gì?"

Kết giao với người soạn nhạc, viết lời giỏi là chuyện mà công ty âm nhạc cần phải làm.

Cô gái đi tới vội vàng nói: "Đã liên hệ rồi, nhưng mà tạm thời còn chưa có thông tin chính xác."

"Chưa có thông tin chính xác?" Triệu Hướng Linh hơi nhíu mày.

Cô ta trực tiếp nói: "Nếu bản quyền《 Gió Nổi Lên Rồi 》còn chưa bán đi, chúng ta phải mua lại, phải bắt vào trong tay."

Với ánh mắt của cô ta, một khi ca khúc này được đưa vào hoạt động, có khả năng rất lớn có thể trở nên nổi tiếng.

Số liệu trong tay về ca khúc này hiển nhiên đã chứng minh ánh mắt của cô ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play