Giống như hơn nửa năm trước công ty bọn họ tìm Phương Văn muốn viết ca khúc, thậm chí đã đặt cọc một triệu, nhưng mà hiện tại vẫn chưa nhận được ca khúc, mà bọn họ cũng không thể thúc giục, nhiều nhất là một thời gian ngắn lại khách khí hỏi một chút: Thầy Phương, đây là trà mới nhất, đặc biệt mang đến tặng cho thây, đúng rồi, sẵn tiện hỏi thầy Phương một chút, đã có linh cảm cho ca khúc chưa?

Cho nên, một khi Dương Lỗi không có linh cảm, bọn họ muốn ca khúc cũng không biết phải đợi bao lâu, hiện tại nhất định phải bắt được ca khúc vào tay trước.

Quản lý cấp cao của công ty Âm nhạc Hải Lam đang họp, âm nhạc Viễn Đại, âm nhạc Hoàn Vũ và các công ty khác cũng thế, chuẩn bị mua ca khúc từ Dương Lỗi.

Đương nhiên, những người này đều là ôm thái độ thử một lần.

Giống như là đám người Phương Văn, Tịch Vũ, Triệu Quân Hàn, thầy dân ca Cổ Lực, bọn họ đều đã từng liên hệ, nếu viết ra ca khúc, bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ bọn họ, thậm chí bọn họ sẽ đặt cọc tiền trước và vân vân.

Có thể nói, đối với những nhà soạn nhạc hàng đầu này mà nói, viết ra một ca khúc hoàn toàn không lo ế, một ca khúc vừa viết ra, mấy công ty lớn liền trực tiếp tranh đoạt, mấy công ty nhỏ không tranh được.

Bọn họ thử một chút, sau đó bỗng nhiên vừa ngạc nhiên lại vui mừng.

"Dương Lỗi đồng ý bán ca khúc." "Hắn bảo ngày mai hẹn thời gian bàn bạc." "Ha ha, chỗ hản chắc chắn là còn có ca khúc hay!"

"Đúng, hiện tại Dương Lỗi hai mươi lăm tuổi, nói không chừng trước kia hắn đã viết rất nhiều ca khúc, nhưng mà không có phát hành."

Những công ty âm nhạc này rất vui sướng, theo bọn họ, không có nhạc sĩ nào có thể viết được nhiều ca khúc hay như vậy chỉ trong hơn một tháng.

Bọn họ cũng tự tìm ra lý do, những ca khúc này là trước kia Dương Lỗi viết.

Căn cứ tin tức điều tra được về Dương Lỗi, bọn họ biết Dương Lỗi là sinh viên đại học Thanh Bắc, hơn nữa thích âm nhạc, người như vậy viết ra một vài ca khúc cũng rất bình thường, cho nên bọn họ hoàn toàn không cảm thấy kỳ lạ.

Âm nhạc Viễn Đại, Âm nhạc Hoàn Vũ, Âm nhạc Tác Nhĩ, cả ba công ty âm nhạc lớn đều vui sướng, hẹn thời gian gặp mặt Dương Lỗi.

“Được rồi, giám đốc Lý, chiều mai chúng ta nói chuyện.”

Dương Lỗi nói xong thì cúp điện thoại.

Đây là cuộc điện thoại do bên phía âm nhạc Tác Nhĩ gọi tới.

Hải Lam, Viễn Đại, Hoàn Vũ, Tác Nhĩ là bốn công ty âm nhạc lớn nhất của nước Hạ, cũng là những đối tác mà Dương Lỗi dự định hợp tác.

“Cha.”

Dương Kỳ Kỳ ở bên cạnh, nhìn thấy Dương Lỗi gọi điện thoại xong thì lập tức ôm lấy chân hắn, muốn trèo lên.

“Kỳ Kỳ, cha con đang bận.” Tiêu Vũ nhìn thấy Dương Kỳ Kỳ như vậy thì không nhịn được nói.

“Không sao đâu.” Dương Lỗi mỉm cười, ôm lấy Dương Kỳ Kỳ.

Thấy thế, Tiêu Vũ bất đắc dĩ nói: "Thạch Đầu, anh cứ như thế sẽ làm hư con bé đấy.”

Dương Lỗi ôm con gái, cười nói: Mấy năm trước anh không có ở đây, Dao Dao và Kỳ Kỳ đã bốn tuổi rồi, nếu như bây giờ không ôm thì sau này hai đứa nó lớn thì anh chẳng ôm được nữa.”

Tiêu Vũ không nghĩ ra lý do để bác bỏ những gì Dương Lỗi nói: “Được rồi, anh nói câu này đúng là khiến cho em không cách nào phản bác.”

Hai người cùng nhau đi dạo phố, chuẩn bị mấy. chuyện trước hôn lễ.

Tiêu Vũ vất vả chuyện nhà cửa, hiếm lắm mới có dịp đi ra ngoài.

“Ôi, là nhóm nhạc nữ EMOI” “Đúng là bọn họ, bọn họ từ Hàn Quốc về rồi!”

“Hai năm rưỡi đã trôi qua, các cô ấy luyện tập đủ rồi, cũng đến lúc quay về thôi!”

“Tôi thích nhất Lý Tuyết trong nhóm EMOI”

Mọi người đang đi dạo thì phía trước lập tức vô cùng ồn ào.

Mọi người vây kín một khu vực, còn có rất nhiều người hâm mộ cầm banner, dáng vẻ hưng phấn.

“Lý Tuyết, em là giỏi nhất!”

“Lý Tuyết, bọn chị yêu eml”

Trên những tấm banner của những người hâm mộ này đều là cái tên Lý Tuyết.

“Nhóm nhạc nữ EMO?”

Dương Lỗi nhìn đám người đông đúc trước mặt, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hắn cũng đã từng nghe nhắc đến cái tên này rồi.

Diện tích của Hàn Quốc không lớn, nhưng ngành công nghiệp âm nhạc lại phát triển không thua kém nước Hạ chút nào. Tại một số phương diện, ví dụ như bồi dưỡng ca sĩ, thậm chí ở Hàn Quốc còn cao hơn nước Hạ một chút.

Hàn Quốc sẽ đào tạo ca hát, khiêu vũ, diễn xuất, ngoại hình, lời nói, thậm chí là cả đạo đức và phép lịch sự tối thiểu để cho ca sĩ có thực lực tổng hợp mạnh nhất, chuyên nghiệp nhất.

Vì vậy, trước khi ra mắt, một số ca sĩ ở nước Hạ sẽ tới Hàn Quốc bồi dưỡng một khoảng thời gian, như thế khi trở về sẽ dễ nổi tiếng hơn.

Ví dụ như ca sĩ nhạc Pop nổi tiếng của nước Hạ là Cơ Khôn cũng từng tới Hàn Quốc làm thực tập sinh hai tháng, am hiểu cả hát, rap và nhảy.

EMO là một nhóm nhạc nữ, có bảy ca sĩ, đội trưởng là Lý Tuyết, là người được hoan nghênh nhất, và cũng có thực lực nhất!

Ngay cả khi bọn họ chưa trở về nước thì đã có một lượng fan hâm mộ lớn ở trong nước rồi.

Nhìn nhóm người hâm mộ điên cuồng kia, Dương Lỗi thầm nhỉ: “Làn sóng Hàn Quốc...”

Âm nhạc của nước Hạ chỉ mới phát triển vài chục năm trở lại đây. Trên thực tế, nếu như so sánh với những quốc gia khác thì cũng chẳng chiếm được bao nhiêu ưu thế, nhất là làn sóng Hàn Quốc và âm nhạc phương Tây.

Các bài hát của nước Hạ chiếm số lượng rất nhỏ ở Hàn Quốc và nước Mỹ, có thể nói là chưa mở rộng được thị trường tới những quốc gia này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play