Lúc này, trong tiểu khu nơi Tôn Nhã Như và Tiêu Quốc Cường sinh sống, Tôn Nhã Như đang đứng ở dưới Tầng, lo lắng chờ đợi.
"Nhã Như, bà đang đợi ai vậy?" Vài người phụ nữ trung niên đi tới, cười hỏi.
Những người phụ nữ trung niên này từng là người của thôn họ Tiêu. Trước đây, khi thôn họ Tiêu bị phá bỏ, chính phủ cấp nhà ở, rất nhiều người trong thôn họ Tiêu đã tụ tập lại với nhau.
Tôn Nhã Như nở nụ cười, nói: "Hôm nay Tiểu Vũ về nhà."
Trước kia ở trong tiểu khu, bà căn bản không nói về con gái mình. Con gái bà sinh con khi chưa kết hôn, thậm chí cha của đứa trẻ cũng không ở đây, bà rất mất mặt, sao có thể nhắc tới chứ?
Tuy nhiên, bây giờ con rể của bà đã trở lại, hơn nữa còn ưu tú như vậy. Lúc này, bà không còn trốn tránh nữa.
Đợi đến khi người khác nhìn thấy sự xuất sắc của con rể bà, tất cả các loại chỉ trích sẽ tự nhiên biến mất.
Về phần họ hàng, sau này khi Dương Lỗi và con gái †ổ chức hôn lễ, họ hàng nhất định sẽ theo đến nhà mới, nhìn thấy biệt thự lớn, tất nhiên cũng sẽ không nói gì nữa.
"Tiểu Vũ?"
"Không phải Nhã Như chưa bao giờ nói về Tiểu Vũ trước mặt chúng ta sao? Hôm nay sao lại thay đổi rồi?"
"Không phải Tiêu Quốc Cường không cho phép Tiêu Vũ về nhà sao?"
Nghe thấy lời của Tôn Nhã Như, những người phụ nữ trung niên này không khỏi thầm nghĩ.
Mới mấy ngày không gặp, Tôn Nhã Như đã thay đổi rồi sao?
Đang nói chuyện, một chiếc BMW chạy tới, dừng ở bãi đậu xe dưới lầu.
Cửa xe mở ra, Tiêu Vũ cùng hai đứa nhỏ đi ra.
"Bà ngoại."
Dương Dao Dao và Dương Kỳ Kỳ biết hôm nay đến nhà bà ngoại. Vừa xuống xe liền nhìn thấy Tôn Nhã Như, vì vậy chúng liền chạy đến.
"Ôi, cục cưng của bà." Tôn Nhã Như vui mừng khôn xiết, ôm lấy Dương Dao Dao và Dương Kỳ Kỳ, hôn nhiều lần.
Cuối cùng, Dương Lỗi mới xuống xe.
Nhìn thấy Dương Lỗi, trên mặt những phụ nữ trung niên kia lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Người thanh niên này là ai?" "Chẳng lẽ là cha con của Tiêu Vũ?"
"Nhìn mặt con của Tiêu Vũ có chút giống với người thanh niên này."
Mấy người đang bàn luận, vài năm trước, trong nhà Tiêu Quốc Cường đã nháo ra động tĩnh rất lớn.
Chưa kết hôn đã sinh con, cha của đứa bé còn không ở bên cạnh. Điều này cho dù ở đâu thì cũng là một chuyện lớn.
Gia đình Tiêu Quốc Cường đều là giáo viên cấp ba, được người khác kính trọng. Sự việc này đã khiến gia đình Tiêu Quốc Cường trở thành trò cười.
"Mẹ." Dương Lỗi xuống xe, nhìn Tôn Nhã Như, nhanh chóng gọi một tiếng.
Hắn mở cốp xe và bắt đầu lấy đồ xuống. Nghe thấy Dương Lỗi xưng hô như vậy, những người phụ nữ trung niên này càng khẳng định suy đoán trong lòng của mình.
Người phụ nữ lên tiếng trước, cười nói: "Nhã Như, người thanh niên này là ai? Tại sao lại gọi bà là mẹ?”
Tôn Nhã Như cười nói: "Đây là con rể của tôi, Dương Lỗi. Mấy năm trước, Dương Lỗi có việc quan trọng nên luôn ở nước ngoài, mới trở về không lâu."
Mấy năm nay, Dương Lỗi ra nước ngoài chữa bệnh, lời bà nói cũng không sai. Vừa nói, Tôn Nhã Như vừa đi đến bên cạnh xe.
Từng món lễ phẩm lần lượt được lấy ra, Mao Đài Phi Thiên, Trung Hoa, Nhân sâm,... chất đống trong cốp xe.
"Ai da, Tiểu Lỗi, người đến là được rồi, mua nhiều đồ như vậy làm gì?" Tôn Nhã Như nói.
Dương Lỗi cười nói: "Mẹ, đây chỉ là một chút thành ý mà thôi."
Hắn rất khỏe, tay xách đồ mà không tốn chút sức. nào.
Nhưng xét cho cùng hắn cũng chỉ có hai tay, cho nên vẫn còn có một ít đồ. Những thứ này Tiêu Vũ giúp đỡ cầm.
Tôn Nhã Như nắm tay hai cô cháu gái, sau đó đưa Dương Lỗi và Tiêu Vũ vào nhà. Trên đường đi bà còn giới thiệu những người phụ nữ kia.
"Tiểu Lỗi, đây là mấy người bạn của mẹ, con có thể gọi họ là dì”
Dương Lỗi gật đầu, mỉm cười gọi một tiếng dì.
“Tuệ Quyên, chúng tôi đi lên trước đây." Tôn Nhã Như nói.
"Nhã Như, mọi người bận việc của mình đi." Mấy người phụ nữ trung niên vội vàng nói.
Bọn họ nhìn mấy người Dương Lỗi bước vào thang máy.
"Không ngờ chồng của Tiêu Vũ vậy mà lại xuất hiện rồi.
“Tính tình của Tiêu Quốc Cường rất cổ hủ, liệu ông ta có nhận con rể của mình không?”
"Không biết, xem xem, Tiêu Quốc Cường rất giữ thể diện, xem con rể của bà ta sẽ đi tới đâu."
Con người đều thích buôn chuyện, những người phụ nữ trung niên này đang mong chờ được xem diễn biến tiếp theo.
Nhà của cha mẹ Tiêu Vũ ở tầng sáu, diện tích 130 mét vuông.
Tiêu Quốc Cường và Tôn Nhã Như thực ra không phải là người giàu có, hàng triệu nhân dân tệ trước đó cũng là tiền phá dỡ.
Bước vào nhà, Dương Lỗi nhìn thấy cha vợ Tiêu Quốc Cường đang ngồi trên sô pha đọc sách.
Cảm nhận được Dương Lỗi và những người khác đến, Tiêu Quốc Cường quay đầu nhìn, rồi thu hồi ánh mắt.
"Lão Tiêu, con gái của ông về rồi." Tôn Nhã Như cười nói.
Nhưng bà không nói con rể, bởi vì bà biết bây giờ mình nói con rể thì Tiêu Quốc Cường có lẽ sẽ không đáp lại bà.
Quả nhiên, nghe thấy lời của bà, Tiêu Quốc Cường bực bội nói: "Biết rồi."
"Dao Dao, Kỳ Kỳ, bà ngoại mở tỉ vi cho các con xem, các con muốn xem gì?”
Đặt đồ đạc xuống, Tôn Nhã Như lập tức bật TV lên, mỉm cười với hai cô cháu gái.
Bọn họ cũng đến ghế sofa và ngồi xuống bên cạnh 'Tiêu Quốc Cường. Dương Kỳ Kỳ thận trọng liếc nhìn ông ngoại, rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT