Luật Vô Kỵ đại hỉ, cầm nó trong tay:

- Điền Thiệu, mở mắt chó của ngươi ra nhìn rõ ràng, bãi miễn lệnh ở đây. Từ nay về sau, ngươi không còn là Long Nha vệ đại đội trưởng. Buông quân hàm đại đội trưởng, cởi chế phục Long Nha vệ, thúc thủ chịu trói!

Điền Thiệu ngửa mặt lên trời thét dài:

- Ông trời, sao ngươi bất công, để cho tiểu nhân bực này đắc chí! Điền Thiệu ta thiết cốt boong boong, hôm nay lại bị tiểu nhân nhục nhã!

Ngược lại là Giang Trần, nhàn nhạt khuyên nhủ:

- Điền đội trường, Thiên Đạo sáng tỏ, thắng bại cũng không ở nhất thời. Ngươi tới, ta và ngươi cùng tiến thối.

Kỳ thật, Hắc Lao này, căn bản không trói được Giang Trần.

Dùng tu vi của Giang Trần giờ phút này, mặc dù gặp được Tiên cảnh nhất trọng thiên Lưu Xán, cũng có chỗ trống quần nhau.

Những Long Nha vệ này, tuy là hổ lang quân, nhưng cuối cùng cũng chỉ là Chân Khí cảnh.

Thật muốn trở mặt, hắn có tám phần nắm chắc phá vòng vây đi ra ngoài.

Luật Vô Kỵ cười lạnh liên tục:

- Còn muốn làm khốn thú đấu, vùng vẫy giãy chết sao? Giang Trần, ngươi biết không? Ta hưởng thụ nhất, là thưởng thức bộ dạng con mồi vùng vẫy giãy chết.

Giang Trần cười ha hả:

- Luật Vô Kỵ, có phải vùng vẫy giãy chết hay không ta không rõ ràng lắm. Nhưng mà, có một điểm là khẳng định, Giang Trần ta, chắc chắn sẽ không chết sớm hơn ngươi.

- Nói chuyện hoang đường viển vông!

Luật Vô Kỵ dữ tợn cười một tiếng, đột nhiên hét lớn:

- Trọng phạm Giang Trần, ý đồ vượt ngục, giết chết bất luận tội!

Luật Vô Kỵ là ngoan nhân, hắn muốn Giang Trần chết, thậm chí đã đợi không kịp xét duyệt, hiện tại hắn muốn Giang Trần chết.

Như vậy, vượt ngục, tự nhiên là cái cớ tốt nhất.

Đánh chết phạm nhân vượt ngục, hợp tình hợp lý, không chê vào đâu được. Loại sự tình này, Luật Vô Kỵ là làm quen thuộc, hoàn toàn không có bất kỳ tâm lý gánh nặng.

- Giết!

Luật Vô Kỵ mang đến Long Nha vệ, như hổ lang xông lên.

- Dừng tay!

Ở thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, bên ngoài Hắc Lao, truyền đến một tiếng gầm gừ tức giận:

- Đều dừng tay cho lão tử! Các ngươi những thứ khốn kiếp này, muốn chết sao?

Thanh âm này như sấm sét giữa trời quang, vang vọng toàn bộ Hắc Lao, chấn tất cả Long Nha vệ màng nhĩ ông ông, thiên dao động địa, dưới chân cơ hồ đứng không vững, lung lay sắp đổ, binh khí trong tay cũng muốn rơi xuống.

Sau một khắc, nhân vật số hai Long Nha vệ Chu Khuê Chu phó tổng quản, mang theo rất nhiều tinh nhuệ, hùng hổ vọt lên.

Chu Khuê nhìn thấy hiện trường cũng không có tràng diện huyết nhục bay tứ tung, tâm thoáng cái về tới trong lồng ngực.

Khá tốt, không có gây thành đại họa. Đây hết thảy, còn kịp bổ cứu!

Chứng kiến Chu Khuê đằng đằng sát khí xuất hiện, Luật Vô Kỵ hơi có chút ngoài ý muốn:

- Chu phó tổng quản, sao lão nhân gia ngài tới đây?

Hiện tại Chu Khuê cũng hận không thể tươi sống chụp chết Luật Vô Kỵ, nhìn cũng không nhìn Luật Vô Kỵ, quát:

- Tất cả mọi người, bỏ vũ khí xuống. Nếu không, coi là phản tặc của Long Nha vệ xử lý!

Với tư cách một trong Long Nha vệ bốn Đại tổng quản, Chu Khuê là đệ nhất Phó tổng quản, nhưng mà hắn chỉ để ý kinh tế tài chính, rất ít hỏi đến đại sự của Long Nha vệ, làm cho hắn ở trong Long Nha vệ, không có uy danh quá lớn.

Cho nên, hạ đạt mệnh lệnh, đội ngũ bên Luật Vô Kỵ kia, nguyên một đám hai mặt nhìn nhau, đều đồng loạt nhìn về phía Luật Vô Kỵ.

Há biết, hành động này, lại phá hủy tự tôn của Chu Khuê. Hắn là Long Nha vệ Nhị đương gia a, hạ đạt một mệnh lệnh, vậy mà không ai lập tức chấp hành.

Xem ra, lão hổ ẩn núp lâu rồi, ngay cả đám Long Nha vệ này cũng không đem hắn để vào mắt, coi hắn trở thành con mèo bệnh rồi!

Vẻ mặt Luật Vô Kỵ kinh ngạc hỏi:

- Chu phó tổng quản, đến cùng phát sinh chuyện gì, lại để cho lão nhân gia ngài động can qua lớn như vậy?

Luật Vô Kỵ một mực ở chỗ này trêu đùa bọn người Giang Trần, trọn vẹn mấy canh giờ không ly khai Hắc Lao, nào biết được ngoại giới xảy ra chuyện gì?

Hơn nữa, Càn Lam Nam Cung, Đa Bảo đạo tràng cùng với Thanh Dương Cốc giận dữ, đều là bí mật vận dụng quan hệ, không có gióng trống khua chiêng, cho nên, Luật Vô Kỵ căn bản không có đạt được bất cứ tin tức gì.

Luật Vô Kỵ không hỏi khá tốt, hành động này của hắn, ở trong mắt Chu Khuê, lại thành mạo phạm lớn nhất.

- Đại Long Nha Lệnh ở đây, người không quỳ, giết không tha!

Lần này Chu Khuê mang đến, là tinh nhuệ chính thức của Long Nha vệ, so với nhân mã Luật Vô Kỵ mang đến, càng cường đại hơn, càng thêm hạch tâm.

Vừa nhìn thấy Đại Long Nha Lệnh, tất cả mọi người choáng váng. cả người Luật Vô Kỵ lập tức hóa đá. Chỉ nghe phía sau "loảng xoảng lang", "loảng xoảng lang" loạn hưởng, đội ngũ Luật Vô Kỵ mang đến, nguyên một đám phủ phục trên mặt đất.

Gặp Đại Long Nha Lệnh, như Đại tổng quản tự mình giá lâm.

Ở trong Long Nha vệ, Đại tổng quản, cái kia chính là thiên! Đại tổng quản, khống chế lấy quyền sanh sát của bất luận kẻ nào trong Long Nha vệ.

Đại Long Nha Lệnh, là đồ đằng của Long Nha vệ. Tựa như phàm nhân nhìn thấy thần phật, ý niệm thứ nhất trong đầu là phục tùng, ý niệm thứ hai trong đầu vẫn là phục tùng!

- Luật Vô Kỵ, thấy Đại Long Nha Lệnh, ngươi còn không quỳ xuống? Chẳng lẽ thực muốn tạo phản?

Sau lưng Chu Khuê, truyền đến một tiếng quát chói tai, đón lấy, là từng thanh âm đao kiếm ra khỏi vỏ.

Cả người Luật Vô Kỵ phát mộng, bất quá còn tồn tại một chút lý trí, làm cho hắn không tự chủ được hai chân khẽ cong, quỳ xuống.

Phục tùng Đại Long Nha Lệnh, đây cơ hồ là trước khi từng Long Nha vệ nhập ngũ, nhất định phải học tập điều quân quy thứ nhất.

- Ai là Điền Thiệu?

Chu Khuê quát hỏi.

Phía sau Điền Thiệu đứng lên:

- Thuộc hạ Điền Thiệu, bái kiến Chu phó tổng quản.

Chu Khuê rất là vui mừng, gật đầu khen ngợi:

- Điền Thiệu, chuyện nơi đây, Đại tổng quản đã biết rõ. Ngươi có thể kiên trì mình, không hướng tà khí thỏa hiệp, rất tốt, rất tốt.

Điền Thiệu ngay từ đầu cũng không hiểu ra sao, không có minh bạch đến cùng xảy ra chuyện gì. Nghe Chu Khuê nói như vậy, mới giật mình hiểu được, cảm tình chuyện này, đã kinh động đến Đại tổng quản.

Mà Chu phó tổng quản đằng đằng sát khí đến, là tới bình định trật tự! Là tới ngăn cản Luật Vô Kỵ đi ngược lại, là tới cho Giang Trần chỗ dựa!

Bị Chu Khuê khoa trương như vậy, trong nội tâm Điền Thiệu đau xót, chỉ cảm thấy vừa rồi tao ngộ khuất nhục, coi như là đáng giá rồi.

- Chu phó tổng quản, thuộc hạ vô năng, làm cũng chỉ là việc nằm trong phận sự. Nếu không có lão nhân gia ngài kịp thời đuổi tới, hậu quả chỉ sợ thiết tưởng không chịu nổi!

Chu Khuê gật gật đầu:

- Đi, mở cửa ra. Lão phu muốn đích thân hướng Giang Trần tiểu huynh đệ nhận lỗi.

Lời này vừa nói ra, Luật Vô Kỵ cùng đảng đồ, trong nội tâm nguội lạnh một nửa. Chu Khuê xưng hô Giang Trần là tiểu huynh đệ, điều này đại biểu cái gì?

Đại biểu cho hướng gió thay đổi, đại biểu cho Đại tổng quản muốn đích thân bảo hộ Giang Trần rồi!

Luật Vô Kỵ quyền thế lại lớn, chỗ dựa cường thịnh trở lại, có thể mạnh qua Đại tổng quản sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play