Mặc dù nói không tính là quá không xong, nhưng mà tuyệt đối không phải là cục diện mà Cổ Na vương hắn muốn nhất.

- Tù trưởng đại nhân, không cần khổ sở, Khổ Man tộc chúng ta gần đây chú ý mọi việc thuận thế mà làm. Đã không địch lại nhân tộc, tạm thời cúi đầu nhận thua với bọn họ cũng không có gì cả.

Cốt Kỳ an ủi.

Cổ Na vương thở dài một tiếng:

- Cốt Kỳ, cũng không phải bổn vương muốn phản lại Khổ Trúc lão tổ. Mà là.... Bổn vương không thể không cân nhắc vì đại cục cho Cổ Na bộ lạc. Nếu như chúng ta đều chết ở chỗ này, Cổ Na bộ lạc chúng ta sẽ bị xóa tên trong Khổ Man tộc. Những người lưu lại trong Cổ Na bộ lạc kia tuyệt đối không ngăn được sự xơi tái của ba đại bộ lạc còn lại.

Cốt Kỳ gật đầu:

- Tù trưởng, sinh tồn vĩnh viễn là thứ nhất. Đổi lại là ba đại bộ lạc khác bọn họ nhất định cũng sẽ làm như vậy. Đây là triết lý sinh tồn của Khổ Man tộc chúng ta.

Ánh mắt Cổ Na vương nhu hòa, lại mang theo vài phần áy náy nhìn qua Cốt Thiên Kình.

- Con ta, lần này vi phụ xin lỗi ngươi.

Cốt Thiên Kình vội nói:

- Phụ vương, đúng như Cốt Kỳ nói, chuyện này đối với Cổ Na bộ lạc chúng ta chưa hẳn đã là một chuyện xấu. Hài nhi ở trong tay Giang Trần này đã nếm vài lần thiệt thòi. Kẻ này thực sự là thần quỷ khó dò. Theo cách nói của nhân tộc bọn họ, chỉ sợ kẻ này vận khí đầy người, số mệnh vô địch. Chính là nhân vật lãnh tụ của nhân tộc tương lai. Một khi nhân tộc xuất hiện loại nhân vật phong hoa tuyệt đại như vậy. Lực ngưng tụ của nhân tộc thường thường sẽ tăng cao. Dưới loại tình huống này đối với Khổ Man tộc chúng ta mà nói, cơ hội rất ít.

- Ý của con là không là địch thì làm bằng hữu?

- Đúng như vậy. Nếu như là địch, đúng như phụ vương nói. Chúng ta toàn quân bị diệt, tộc nhân trong nhà, thân nhân, đều bị ba đại bộ lạc khác chiếm đoạt. Nam trở thành chiến nô dưới trướng bọn họ, nữ thành nữ nô của bọ họ. Trọn đời không được thoát thân.

Tình huống sinh tồn của Khổ Man tộc vốn thảm thiết như vậy.

Ngươi mạnh, ngươi luôn đứng ở phía trên. Ngươi yếu, hoặc là yếu tới mức người khác không có hứng thú với ngươi. Hoặc giống như Cổ Na bộ lạc, từ mạnh chuyển thành yếu, nhất định sẽ vô cùng thảm.

Trong mắt Cổ Na vương cũng hiện lên vẻ quyết liệt:

- Vô độc bất trượng phu, Cổ Na bộ lạc ta và ba đại bộ lạc khác gần đây đều không tính là hòa thuận. Khổ Trúc lão tổ đối với Cổ Na bộ lạc chúng ta cũng chưa thể nói là chiếu cố. Từ xưa tới nay ngoài việc phân chia vô số nhiệm vụ cho chúng ta còn có thứ gì khác nữa chứ? Cổ Na bộ lạc chúng ta chỉ trung với huyết mạch Cổ Na bộ lạc, trung vì truyền thừa bộ lạc chúng ta. Thần miếu tuy rằng là biểu tượng chí cao của Khổ Man tộc, nhưng mà bổn vương chẳng lẽ không thể trở thành chủ nhân của thần miếu, tế tự hay sao?

Dã tâm của Cổ Na vương cũng bị Giang Trần kích thích ra.

Giang Trần phác họa cho hắn một bản kế hoạch, làm cho Cổ Na vương cũng có chút động tâm. Nếu như có thể khống chế Khổ Man tộc, cho dù trở thành thuộc hạ của Giang Trần thì có sao?

Dù sao Khổ Man tộc ở xa như vậy, không cần mỗi ngày đều phải nhìn sắc mặt của Giang Trần, núi cao hoàng đế xa, loại hành động đầu nhập này chỉ là một loại đầu nhập trên danh nghĩa mà thôi.

Thêm nữa, lại là quan hệ minh hữu. Mấu chốt nhất chính là còn có thể nhận được rất nhiều chỗ tốt từ Giang Trần. Đây là thứ Cổ Na vương vô cùng coi trọng.

Khổ Man tộc bọn họ khổ cực xâm lược, vì cái gì? Còn không phải vì tài nguyên của nhân tộc hay sao?

Đầu nhập vào là cũng có thể nhận được, thì cần gì phải đánh? Tuy rằng dũng sĩ Khổ Man tộc mạnh, nhưng số lượng cường giả hoàn toàn không so sánh được với Nhân tộc.

Bọn họ chỉ có thể giống như giặc cỏ càn quét, liều của cải, liều cái mạng, căn bản không có vốn liếng.

- Được rồi, mọi người chôn chặt chuyện này trong lòng là được rồi. Nếu như thành công, những người hôm nay đi theo bổn vương đều có phú quý khôn cùng. Bổn vương quyết không nuốt lời.

- Phía trước là Thiên Long phái, cũng là nơi chúng ta phát tiết.

Ánh mắt Cổ Na vương lạnh lẽo nhìn về phía đạo tràng của Thiên Long phái.

Thiên Long phái này đối nghịch với Lưu Ly vương thành, hiển nhiên đã bị Lưu Ly vương thành vứt bỏ, Giang Trần cũng không có khả năng chiếu cố bọn họ.

...

Giang Trần trở lại Lưu Ly vương thành, đám người Tỉnh Trung đại đế nhìn thấy hắn trở lại nhanh như vậy đều cảm thấy kỳ quái.

- Thiếu chủ, chặn đánh thành công rồi sao?

Tỉnh Trung đại đế nhịn không được mà hỏi.

Giang Trần cười thần bí:

- Chẳng những thành công, mà một lần là xong, triệt để giải quyết Khổ Man tộc.

- Ồ?

Đám người Tỉnh Trung đại đế nghe vậy đều có chút không rõ.

Giang Trần đối với người tâm phúc của mình cũng không có gì dấu diếm, đơn giản nói qua một lần.

Tỉnh Trung đại đế sau khi nghe xong cũng tán thưởng không thôi:

- Thủ đoạn của thiếu chủ quả nhiên tầng tầng lớp lớp. Làm đối thủ với người quả thực là hành động không thông minh.

Vô Song đại đế cười nói:

- Chỉ hy vọng Cổ Na vương kia thông minh cơ trí một chút, đừng có lộ ra sơ hở, bị Khổ Trúc lão tổ kia phát hiện ra.

Việc này cũng không phải là thứ mà Giang Trần có thể khống chế được.

Dù sao Cổ Na vương nếu như không có thành công, việc này cũng không trách được Giang Trần. Giang Trần đối mặt với đại quân Khổ Man tộc cũng hoàn toàn có thể chiến một trận.

Khổ Trúc lão tổ dàn xếp tốt chuyện Khổ Man tôc, đem nhiệm vụ giữ chân tên cường giả nhân tộc giao cho cường giả dưới tay, lập tức mang theo Thánh Linh, nhanh chóng đuổi về phái cương vực nhân loại.

Một ngày nọ đã tới địa bàn Nguyệt Thần giáo.

Lưu lại ở địa bàn Nguyệt Thần giáo chỉ còn một đám người.

- Cái gì? Bốn đại bộ lạc xuất phát đã được rất nhiều ngày ròi?

Khổ Trúc lão tổ sau khi nhận được tin tức nhíu mày thật sâu.

Không có mệnh lệnh của Khổ Trúc lão tổ hắn, bốn đại bộ lạc này không ngờ lại tự tiện hành động như vậy.

Trong lòng Khổ Trúc lão tổ tràn ngập lửa giận.

- Lão tổ, bốn đại tù trưởng bảo chúng ta bẩm báo cho lão tổ, đại quân bọn họ xuất phát trước một chút, vây quanh Lưu Ly vương thành, vây nhưng không đánh, đợi lão nhân gia ngài tới chủ trì đại cục.

Lời này khiến cho sự giận dữ của Khổ Trúc lão tổ giảm bớt một chút.

- Hừ, thực sự là làm càn.

Đã như vậy Khổ Trúc lão tổ tự nhiên cũng không có cách nào dừng lại, mang theo Thánh Linh, cũng nhanh chóng chạy về phía Lưu Ly vương thành.

Khổ Trúc lão tổ thúc dục tốc độ cao nhất đuổi theo một đội ngũ trong bốn đội ngũ. Đây là đội ngũ của Thúy Ngọc bộ lạc càn quét qua Đan Hỏa thành.

Thúy Ngọc bộ lạc nhìn thấy Khổ Trúc lão tổ cũng kinh sợ không thôi.

Khổ Trúc lão tổ ngược lại cũng không trách mắng bọn họ, mà hỏi Thúy Vũ vương kia:

- Các ngươi chia binh ra bốn đường, có hô ứng với nhau hay không?

Thúy Vũ vương khẩn trương lắc đầu:

- Chúng ta ngay từ đầu đã ước định, hô ứng lẫn nhau. Chỉ là sau đó mọi người đều tự cho mình là đúng, cũng không có hô ứng gì cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play