Hiển nhiên, Thượng Quan Viêm Khanh đối với Giang Trần cũng vô cùng sùng bái.

Tiễn bước Thượng Quan Viêm Khanh, nhóm Đại Đế bên Lưu Ly Vương Thành, cũng chúng thuyết phân vân.

Niêm Hoa Đại Đế lão luyện thành thục, bọn họ là không chủ trương trợ giúp Cửu Dương Thiên Tông.

- Giang Trần Thiếu chủ, quan hệ giữa Cửu Dương Thiên Tông cùng chúng ta, chỉ có thể coi là bình thường. Hôm nay bọn hắn có cầu Lưu Ly Vương Thành chúng ta, tự nhiên sẽ khách khí...Niêm Hoa Đại Đế là cái thứ nhất đứng ra khuyên nhủ.

- Đúng vậy, Giang Trần Thiếu chủ, gấp rút tiếp viện Cửu Dương Thiên Tông, chưa hẳn phù hợp lợi ích của Lưu Ly Vương Thành chúng ta.

Trảm Không Đại Đế cũng khuyên nhủ.

Trong mắt Giang Trần tràn đầy cơ trí:

- Mọi người an tâm một chút chớ vội. Phong Vân Giáo lai giả bất thiện, nếu như các ngươi chỉ coi Phong Vân Giáo là thế lực mới nổi, vậy thì quá chủ quan rồi. Phong Vân Giáo này khẩu vị lớn như thế, mục tiêu cuối cùng, tất nhiên là Lưu Ly Vương Thành chúng ta.

Điểm này, Giang Trần căn bản không cần đi suy tính.

Hiện tại thế lực nào muốn quật khởi, muốn xưng bá Nhân loại cương vực, thì sao quấn qua được khai Lưu Ly Vương Thành?

Phong Vân Giáo tiêu diệt từng bộ phận, cuối cùng nhất, đầu mâu nhất định là chỉ hướng Lưu Ly Vương Thành.

Chờ tới khi đó một mình chiến đấu hăng hái, còn không bằng sớm tham gia.

Cái này là phách lực của Giang Trần, viễn siêu bọn người Niêm Hoa Đại Đế.

- Bàn Long, truyền lệnh tông môn trong thiên hạ, nói Lưu Ly Vương Thành ta hội minh thiên hạ, có chuyện quan trọng thương nghị, phàm là Tam phẩm tông môn trở lên, đều có thể tham gia.

Giang Trần đối mặt trái phải rõ ràng, xưa nay nghiêm túc, trực tiếp hạ lệnh.

Tuy Giang Trần không biết Phong Vân Giáo là địa vị gì, nhưng thế cục của Nhân loại cương vực hiện tại, căn bản không cho phép kéo dài, phải giải quyết dứt khoát!

Hiệu lệnh của Giang Trần vừa ra, Nhân loại cương vực không ai dám không theo.

Thậm chí, Nhân loại cương vực vốn là bị Phong Vân Giáo áp chế có chút trầm lặng, thoáng cái bắn ra sinh cơ cường đại.

Bởi vì, mọi người rốt cuộc nhìn thấy thái độ của Lưu Ly Vương Thành, Giang Trần Thiếu chủ lên tiếng. Hơn nữa Giang Trần vừa nói, là đại động tác.

Hội minh thiên hạ, Nhân loại cương vực hôm nay, ai cũng không nghi ngờ Giang Trần có tư cách này.

Chỉ sợ, cũng chỉ có Giang Trần mới có tư cách này.

Sau khi nhận được tin tức hội minh từ Lưu Ly Vương Thành, Tam phẩm tông môn trở lên của Nhân loại cương vực, đều cảm thấy rất phấn chấn, nô nức tấp nập.

Có chút tông môn nôn nóng, càng là trước tiên tổ chức đội ngũ, lao tới Lưu Ly Vương Thành.

Trước đó mở Long Hổ Phong Vân Hội, Lưu Ly Vương Thành đã cho người trong thiên hạ một kinh hỉ cự đại.

Lần này, Giang Trần Thiếu chủ hội minh thiên hạ, thanh thế so sánh với lần trước chỉ cao hơn chớ không thấp, nói không chừng, lần này sẽ có kinh hỉ càng lớn?

Dù không có kinh hỉ, cái hội minh này, rõ ràng cho thấy nhằm vào Phong Vân Giáo. Ba bốn năm nay, cả Nhân loại cương vực, đều sống ở trong bóng mờ của Phong Vân Giáo.

Nếu như Giang Trần Thiếu chủ xuất hiện, có thể xua tán bóng ma này, đích thật là chuyện tốt.

Cho nên, đạt được tin tức Giang Trần Thiếu chủ hội minh thiên hạ, thế lực khắp nơi đều cảm thấy rất phấn chấn. Cảm giác được đại cục của Nhân loại cương vực, rốt cục xuất hiện phá cục rồi.

Giang Trần cảm thụ được hào khí của Nhân loại cương vực, cũng rất giật mình. Hắn không nghĩ tới, mình bế quan mới hơn ba năm, vậy mà Phong Vân Giáo kia đã ở Nhân loại cương vực nhấc lên nhiều sóng to gió lớn, sâu xa ảnh hưởng đến thế cục của Nhân loại cương vực như thế.

- Phong Vân Giáo này, rốt cuộc làm cái trò gì?

Nội tâm Giang Trần tràn đầy nghi vấn.

Nếu như không phải sờ không rõ chi tiết, Giang Trần thật muốn như tiêu diệt Đan Hỏa Thành, trực tiếp giết đến tổng đà Phong Vân Giáo, đánh bọn hắn trở mình lại nói.

- Mạch lão ca cùng Tiêu Vân Tiêu Phong mất tích ba năm, sẽ cùng Phong Vân Giáo này có quan hệ hay không?

Trong đầu Giang Trần cũng đang suy tư vấn đề này.

Ánh mắt Giang Trần trong suốt, nhìn về phía những Đại Đế của Lưu Ly Vương Thành, hỏi:

- Chư vị, về lai lịch của Phong Vân Giáo, các ngươi còn có đầu mối gì? Hoặc là có cách nhìn cụ thể gì không?

- Thiếu chủ, Nhân loại cương vực ta có bao nhiêu cường giả, không sai biệt lắm đều biết rõ. Phong Vân Giáo này, nhất định không phải cường giả của Nhân loại cương vực ta tổ kiến. Đương nhiên, cái này cũng không chắc chắn trăm phần trăm, thế giới Nhân tộc, đồng dạng có rất nhiều lão quái vật lánh đời không ra. Có lẽ, có mấy người trong bọn hắn tâm huyết dâng trào a?

- Nếu như là những cường giả lánh đời của Nhân tộc, bọn hắn muốn đi ra hít thở không khí, thì cũng thôi. Bổn thiếu chủ lo lắng nhất, vẫn là dị tộc thừa dịp hư mà vào.

Không biết vì cái gì, tuy ba năm trước Giang Trần trấn áp Đan Hỏa Thành, thế nhưng mà trong lòng của hắn một chút cũng không thoải mái.

Hắn một mực đều cảm thấy, thế cục của Nhân loại cương vực là huyền mà không quyết.

- Chư vị, tại đây không có người ngoài, có một số việc, Bổn thiếu chủ cũng muốn nghe cái nhìn của các ngươi.

Ngữ khí của Giang Trần ngưng trọng.

Tất cả mọi người rùng mình, biết rõ Giang Trần có khả năng muốn nói đại sự gì rồi.

Giang Trần cũng không quanh co lòng vòng:

- Ba năm này, ta bế quan tu luyện, võ đạo có chỗ đột phá. Bất quá, ba năm qua, ta cũng trầm tư suy nghĩ, suy nghĩ tương lai Nhân tộc. Chư vị có cảm thấy hay không, Nhân tộc chúng ta hôm nay, đã bị Giới Bi Chi Cảnh vây khốn, như là ếch ngồi đáy giếng. Nhìn như vững vàng, kì thực bấp bênh, vận mệnh căn bản không có chúa tể ở trong tay mình.

Đúng như Giang Trần nói, Nhân tộc từ Thượng Cổ đến nay, một mực bị giam cầm ở trên mảnh thổ địa này, đối với ngoại giới hoàn toàn không biết gì cả, đối với thế cục của toàn bộ Thần Uyên Đại Lục, cũng không biết gì cả.

Tuy nói ếch ngồi đáy giếng tàn khốc một chút, nhưng mà đích thật là sự thật.

Chỉ là, đối với những Đại Đế này mà nói, mỗi một cái đều là lão quái vật sống mấy ngàn tuổi, suy nghĩ của bọn hắn đã thâm căn cố đế, cảm thấy như vậy không có gì không tốt.

Cho nên, nghe Giang Trần ngôn luận kinh thế hãi tục, Niêm Hoa Đại Đế hơi có chút kinh ngạc:

- Giang Trần Thiếu chủ, sau Thượng Cổ Phong Ma đại chiến, các tộc tu kiến Giới Bi Chi Cảnh, cũng là vì các tộc an bình. Mọi thứ có lợi, tất nhiên cũng có tệ. Nếu không có Giới Bi Chi Cảnh, làm sao để tộc chúng ta an bình mười mấy vạn năm? Làm sao để tộc chúng ta nghỉ ngơi lấy lại sức?

Niêm Hoa Đại Đế từ góc độ này mà nói, cũng không thể nói hắn nói sai.

Giới Bi Chi Cảnh bảo hộ, mọi người bình an, cũng không có gì không tốt, thậm chí có thể nói, đây mới là trạng thái xứng đáng.

Thế nhưng mà, nay nhất thời, kia nhất thời.

Lúc trước sau Thượng Cổ Phong Ma đại chiến, các tộc tầm đó cần hòa bình, cần có thời gian đến khôi phục vết thương, khôi phục nguyên khí.

Cho nên xây dựng Giới Bi Chi Cảnh, coi như là vì các tộc mang đến an bình trên trình độ nhất định.

- --------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play