Nhìn thấy một kích Long Phách Tương kia vô cùng chật vật, lòng tin của tất cả mọi người đều bị đả kích cực lớn, thậm chí cho dù là ai cũng không có tâm tư châm chọc, khiêu khích.

- Vân Lan, ngươi muốn thử xem không?

Long Phách tương chịu thiệt, dường như có chút không cam lòng, muốn châm ngòi, ép buộc Vân Lan đại đế kia cũng đi thử xem một chút.

Hiển nhiên hắn cảm thấy mình mất mặt, cho nên cũng muốn kéo Vân Lan đại đế đi mất mặt cùng. Nếu như Vân Lan đại đế cũng không mở được, vậy Long Phách Tương hắn vừa rồi chật vật cũng không coi vào đâu.

Vân Lan đại đế căn bản không để ý tới hắn, mà ánh mắt thâm trầm, giống như nhập định, nhìn chằm chằm vào phù văn trên cây cột kia.

Người không biết còn tưởng rằng Vân Lan đại đế có thể nhìn thấu phù văn giống như nòng nọc kia.

- Ha ha, quả nhiên là một đám võ giả đời sau vô tri. Các ngươi cho rằng bằng vào thực lực một mình, đơn thương độc mã có thể giải quyết vấn đề sao? Nếu như các ngươi có thể đơn thương độc mã phá vỡ đạo phong ấn này, như vậy truyền thừa Thánh Nhất tông đối với các ngươi mà nói, cũng không có ý nghĩa gì.

Thanh âm lạnh nhạt kia mang theo vài phần trào phúng, châm chọc.

- Hiện tại có lẽ nên là lúc tỏ thái độ, nếu như các ngươi từng người tiến lên, không thể đồng tâm hiệp lực mà nói, muốn phá vỡ đạo phong ấn này tuyệt đối không có khả năng.

Thanh âm kia giống như không mang theo bất kỳ cảm tình nào của nhân loại, tiếp tục nói:

- Hợp tác cùng có lợi, phân thì có hại. Các ngươi tự mình quyết định đi.

- Nhưng mà thánh địa Thánh Nhất tông cuối cùng vẫn phải là dành cho người có năng lực. Hiện tại là lúc các ngươi nên bỏ thành kiến, cùng nhau hợp tác. Nhớ kỹ, có lẽ sau khi tiến vào cung điện này, ân ân oán oán sẽ triệt để biến mất. Các ngươi đều là người thừa kế đời sau của Thánh Nhất tông thượng cổ. Các ngươi đều là đồng môn.

Không thể không nói, những lời này nghe qua có chút hoang đường.

Thế nhưng mà lúc này dù ai cũng không có cách nào phủ nhận điểm này. Nếu như bọn họ thực sự được Thánh Nhất tông thượng cổ tán thành, đạt được truyền thừa của Thánh Nhất tông thượng cổ.

Như vậy không quản bọn họ có tiếp nhận hay không. Đều không thể nghi ngờ đã trở thành đồng môn.

Đồng tâm hiệp lực, phá vỡ phong ấn.

Hợp tác cùng có lợi, phân thì sẽ có hại.

Tâm tư mọi người nhanh chóng chuyển động..

- Chư vị, tới nước này có lẽ chúng ta quả thực nên bỏ thành kiến, đồng tâm hiệp lực một chút.

Vân Lan đại đế rốt cuộc cũng đứng ra, mở miệng nói:

- Bổn đế thừa nhận, Phách Tương đại đế nói đúng. Hắn không phá được, cho dù ta lên cũng không phá được. Đổi lại bất luận một người nào có mặt ở đây đều khó có khả năng phá vỡ. Cho nên lúc này bổn đế hô hào, mọi người vứt bỏ thành kiến, đồng tâm hiệp lực. Trước tiên phá vỡ phong ấn này, đi nhìn qua thánh địa thượng cổ này, mọi người cùng nhau nhìn xem thánh địa thượng cổ này đã từng huy hoàng ra sao.

- Đúng vậy, thánh địa thượng cổ chính là cơ hội nghịch thiên cải mệnh của chúng ta. Chẳng lẽ chư vị muốn cả đời cứ như vậy mà sống, yên bình tới già sao?

- Một khi thành công, chúng ta đều là người truyền thừa của tông môn, nhất định sẽ trở thành đầu tầu mới của cương vực nhân loại, ghi tên sử sách.

Càng ngày càng có nhiều người đứng ra ủng hộ đề nghị của Vân Lan đại đế.

Đương nhiên, hiện tại người có tư cách đứng ra nói chuyện đều là tông môn nhất phẩm. Những thế lực nhị lưu, tam lưu kia tuy rằng cũng có không ít người tiến vào, thế nhưng tình thế phát triển, quyền nói chuyện của bọn họ càng ngày càng nhỏ. Trên cơ bản đã là bát vực nói gì làm đó.

Còn lại là hai khối xương cứng Thiên Long phái và Cửu Dương Thiên Tông.

Long Phách Tương kia cất tiếng cười lạnh, nói:

- Vân Lan đại đế, Long mỗ không thích quanh co lòng vòng. Ta cảm thấy trước khi liên thủ chúng ta nên nói trước một chút, trước tiên nói tới phương án phân phối lợi ích. Nếu không một khi tiến vào, một khi cãi lộn, nói không chừng chính là cục diện lưỡng bại câu thương.

Mọi việc nên bàn lợi ích trước, đây là phong cách làm người của Long Phách Tương hắn.

Lời nói của Long Phách Tương kỳ thực cũng đại biểu đại bộ phân tâm lý, nhân tâm. Lần này Vân Lan đại đế của Đan Hỏa thành mang theo Thiên Hà cung, THiên Âm tự, còn Bất Diệt Thiên Đô, nhiều cường giả như vậy, thực lực so với thế lực khác còn cường đại hơn không ít. Nếu như trước đó không ước định phân chia, rất dễ tạo thành tranh cãi sau đó. Đến lúc đó, rất có thể sẽ lót đường cho đám người Vân Lan đại đế này.

Đại biểu bên Cửu Dương Thiên Tông cũng mở miệng nói:

- Lời Phách Tương đại đế nói quả thực có lý, quả thực nên ước định trước một chút. Nếu không, tới lúc đó phân phối không đồng đều, như vậy không dễ ăn nói.

Nói tới nước này, nếu như Vân Lan đại đế không nói một chút, những người khác cũng không có khả năng ra sức. Chuyện đồng tâm hiệp lực hợp tác như vậy, cũng không thể được đồng ý.

Vân Lan đại đế trầm ngâm một lát, thản nhiên nói:

- Chia lợi ích thành mười phần. Đan Hỏa thành ta và những thế lực tông môn mang tới tính vào cùng một chỗ. Được bảy thành trong đó. Cửu Dương Thiên Tông các ngươi và Thiên Long phái, tất cả đều được nhận một thành. Một thành còn lại quy vào những tông môn, thế lực khác.

Đây là phương án phân phối mà Vân Lan đại đế đề ra.

Hắn tự nhận thấy, phương án này tới một trình độ nào đó mà nói, ít nhất không có ăn quá lớn, vẫn lưu cho thế lực khác số lượng chấp nhận được.

Đương nhiên, thế lực bát vực ăn phần lớn, đây là điều tất nhiên.

Những thế lực tam lưu, nhị lưu nghe Vân Lan đại đế nói vậy, tuy rằng trong lòng đều có chút khó chịu. Nhưng mà cũng không dám lên tiếng phản đối.

Cho bọn họ một thành cũng tính là khai ân, chuyện cho tới nước này, cho dù Vân Lan đại đế kia không cho bọn họ một thành, bọ họ cũng không làm gì được.

Có lẽ được phân phối một thành lợi ích, là muốn mượn lực lượng của bọn họ a.

Nhưng mà những thế lực nhị lưu, tam lưu này không dám phản đối không có nghĩa là Thiên Long phái và Cửu Dương Thiên Tông sẽ vui vẻ tiếp nhận. Nghe thấy phương án phân phối như vậy, Phách Tương đại đế kia lập tức mặt xanh lại.

- Vân Lan, công phu sư tử ngoạm khá lắm. Sao ngươi không nghĩ xem cái miệng mình quá lớn rồi đó. Nếu như ngươi muốn ăn lớn như vậy, vậy thì chuyện này không cần phải bàn nữa.

Cường giả Đại đế của Cửu Dương Thiên Tông cũng lắc đầu nói:

- Hoang đường, hoang đường, đừng nói là mấy nhà các ngươi dắt tay nhau tới, cho dù là một thế lực, dựa vào cái gì mà ăn tới bảy thành? Chúng ta chỉ có thể nhận được một thành?

Cửu Dương Thiên Tông và Thiên Long phái có đạo lý để khó chịu. Bởi vì bọn họ trong tám đại tông môn nhất phẩm của bát vực, chính là tồn tại cường đại nhất.

Dựa vào cái gì mà chỉ được phân phối một thành lợi ích?

Vân Lan đại đế đưa ra phương án phân phối này kỳ thực cũng cố ý. Có câu nói là rao giá trên trời, trả tiền ngay tại chỗ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play