̃o gia tử Diệp Trọng Lâu. (1)

Việc cần làm ngay, đối với những người mất đi tông môn mà nói, trải qua mười năm lang bạt kỳ hồ, trong lòng bọn họ không ngừng bị mài mòn.

Nhất là đệ tử trẻ tuổi càng phải là như vậy. Mặc dù bọn họ khi tông môn bị nghiền nát từng nghiến răng nghiến lợi, nào là uống máu ăn thề, nhưng mười năm thời gian, khiến cho sự sắc bén của bọn họ cũng chậm rãi bị mài mòn. Tiếp nhận sự thật tông môn bị diệt, cái loại suy nghĩ tốt đẹp như trùng kiến tông môn cũng từ từ bị quên lãng.

Sự thực nói cho bọn họ biết, trùng kiến tông môn cơ hồ không có bất kỳ khả năng gì.

Lúc trước, những đệ tử trẻ tuổi của Đan Kiền Cung ở Lưu Ly vương thành cũng từng một lần mất đi phương hướng. Cũng từng một lần sống ở Lưu Ly vương thành sảng khoái mà chậm rãi mài mòn chí khí trùng kiến tông môn, rồi sau đó đánh mất cỗ chí khí này.

Vì thế Giang Trần nhiều lần cảnh cáo, mới khiến cho lòng dạ của những người trẻ tuổi này trở về quỹ đạo vốn có.

Thế nhưng mà Vạn Tượng Cương Vực cuối cùng chỉ có một Giang Trần mà thôi.

Những tông môn khác không có khả năng may mắn như vậy. Kể cả là Đại Thánh đường từng thúc đẩy sáu đại tông môn liên minh. Trong kiếp nạn do Xích Đỉnh trung vực xâm lấn kia, cũng chết và tổn thương thảm trọng. Chín thành tu sĩ vẫn lạc. Nững người còn lại hoặc là trở thành tán tu lưu lạc, hoặc là đã tìm nơi nương tựa ở thế lực khác.

Người chính thức có hoài bão, luôn không quên hy vọng trở lại cố thổ, trùng kiến gia viên, cơ hồ chỉ là lông phượng sừng lân.

Trong nghịch cảnh muốn vĩnh viễn bảo trì lòng cầu tiến cường đại, chuyện này đối với đại đa số người mà nói, đều là chuyện không thể làm được.

Lần này sau khi Đan Kiền Cung thả ra tin tức, tất cả những người sống sót của các tông môn cũng ôm tâm lý may mắn, muốn trở lại tông môn mình nhìn xem.

Nhìn thấy chỉ có tường đổ, một mảnh phế tích, khắp nơi đều là cỏ dại, tơ nhện kết đầy.

Những người này có chút ảm đạm rời khỏi, định không bao giờ trở lại Vạn Tượng Cương Vực nữa. Mà những người khác thì có người lựa chọn gia nhập Đan Kiền Cung.

Mặc kệ như thế nào Đan Kiền Cung thủy chung vẫn là thế lực của Vạn Tượng Cương Vực. Đan Kiền Cung trùng kiến, ít nhất có thể đại biểu cho phiến gia viên Vạn Tượng Cương Vực này.

Đối với tu sĩ Vạn Tượng Cương Vực mà nói, trên phương diện hương khói truyền thừa, Đan Kiền Cung không thể nghi ngờ so với bất kỳ thế lực nào khác còn nhận được sự tán thành lớn hơn.

Kể từ đó, tin tức truyền đi được một đoạn thời gian ngắn, những tu sĩ từ khắp nơi trở lại Vạn Tượng Cương Vực rất nhiều, bọn họ nhanh chóng yêu cầu gia nhập Đan Kiền Cung.

Thậm chí còn có một ít người vốn là đệ tử Đan Kiền Cung, sau khi nghe được tin tức cũng kích động trở về.

Mà Giang Trần thì tọa trấn Đan Kiền Cung, trợ giúp Đan Kiền Cung không ngừng củng cố cục diện. Đồng thời cũng nhìn biến hóa của XÍch Đỉnh trung vực phía xa.

Tin tức không ngừng từ Xích Đỉnh trung vực truyền tới. Ba đại tông môn của Xích Đỉnh trung vực, sau khi hoàng thất Yến gia bị diệt, hiện tại đang điên cuồng nội chiến, ba đại tông môn đánh nhau túi bụi.

Cả Xích Đỉnh trung vực hiện tại, sau khi hoàng thất Yến gia bị diệt, cục diện không có chuyển biến tốt đẹp. Ngược lại còn tiếp tục xấu đi. Ba đại tông môn giao chiến ảnh hưởng tới cả Xích Đỉnh trung vực.

Làm cho cả Xích Đỉnh trung vực đều bị cuốn vào trong trận chiến hỏa này.

- Thiếu chủ, thời cơ tới rồi sao?

Vô Song đại đế cười hỏi.

- Ba đại tông môn còn chưa triệt để mất đi lý trí. Đợi tới khi bọn chúng triệt để mất đi lý trí, chính là lúc chúng ta tham dự.

Giang Trần nhãn nhã nói:

Hiện tại trùng kiến Đan Kiền Cung đã tới thời kỳ ổn định. Thứ Giang Trần đang đợi chính là ngày Xích Đỉnh trung vực triệt để hỗn loạn.

Ngay khi Giang Trần và Vô Song đại đế đang trò chuyện bỗng nhiên có người tới báo.

- Thiếu chủ, ngoài Đan Kiền Cung có người chỉ đích danh muốn gặp thiếu chủ.

- Người nào vậy?

Giang Trần hỏi.

- Không có nói tên, là một lão giả mặt mũi hiền lành, phía sau hắn còn có một tráng hán. Bọn họ nói bọn họ biết thiếu chủ.

Lão giả? Tráng hán?

Giang Trần thoáng cái đứng ngồi không yên, hai người này tại sao thoạt nghe miêu tả lại giống lão gia tử Diệp Trọng Lâu và Thang Hồng kia vậy?

- Nhanh, mời họ tiến tới.

Giang Trần đột nhiên nghe thấy tin tức cố nhân, cảm xúc thoáng cái dâng cao.

- Mạch lão ca, năm đó khi ta cất bước võ đạo, vị Diệp lão gia tử này chiếu cố ta rất lớn.

Giang Trần nhớ tới chuyện cũ khi còn ở Thiên Quế vương quốc, trong lòng tràn ngập cảm kích với Diệp Trọng Lâu.

Rất nhanh, hai người một già một trẻ đã được dẫn tới. Giang Trần cảm nhận bước chân nặng nề kia đã lập tức cảm thấy quen thuộc vô cùng.

Đối với tiếng bước chân trầm trọng này Giang Trần rất quen thuộc, đó chính là tiểu tử Thang Hồng.

Giang Trần mừng rỡ, trực tiếp đi tới cửa ra vào, nhìn qua một già một trẻ từ một lối rẽ gần đó đi tới.

- Diệp lão gia tử, Thang Đại, đúng là hai người rồi.

Trong lòng Giang Trần tràn ngập vui sướng, tiến lên đón hai người.

Thang Hồng nhìn thấy Giang Trần, nhếch miệng cười lớn, nói với lão gia tử Diệp Trọng lâu:

- Lão gia thử, thấy ta đoán đúng không? Giang Trần này nhất định chính là Giang Trần của Bảo Thụ tông chúng ta. Sao có thể thể sai được chứ? Tất cả biểu hiện đều vô cùng giống nha. Trần ca, những năm này huynh làm ta nhớ muốn chết.

Tiểu tử Thang Hồng này thoạt nhìn so với mười năm trước dường như đầu còn lớn hơn một chút, mà mặt mũi cũng nhiều thêm vài phần góc cạnh.

- Ha ha ha, lão Thang, ngươi lại cao lên rồi.

Giang Trần cười cười, dò xét Thang Hồng, chỉ cảm thấy chiều cao của tiểu tử này lại tăng lên.

Lão gia tử Diệp Trọng Lâu mỉm cười thở dài:

- Giang Trần, mười năm từ biệt, lúc trước lão phu nghe theo đề nghị của ngươi, lựa chọn quy ẩn. Ban đầu ta khuyên bảo tông chủ Bảo Thụ tông, hắn không nghe. Về sau khi hắn nghe ta khuyên, lúc quy ẩn cũng đã hơi muộn. Những năm này ta và Thang Hồng rời khỏi Bảo Thụ tông trước, phiêu bạt ẩn cư bên ngoài, cũng coi như thái bình.

- Những người khác của Bảo Thụ tông đâu?

Giang Trần nao nao.

- Ai, bọn họ sao? Sau lần quy ẩn kia bọn họ không còn tin tức. Nếu như thành công quy ẩn, nghe được tin tức thì nhất định sẽ trở lại. Nếu không có thành công quy ẩn, vậy thì...

Lão gia tử Diệp Trọng Lâu nói tới đây tức thì dừng lại, không nói nữa.

- Ài, người có số mệnh của mình, không cần cưỡng cầu.

Giang Trần than nhẹ một tiếng, nếu như Bảo Thụ tông không tránh thoát được một kiếp kia thì hắn cũng không thể làm gì được.

Đối với Giang Trần mà nói, lão gia tử Diệp Trọng lâu khỏe mạnh, tiểu tử Thang Hồng ngốc nghếch này còn, Giang Trần đã thấy đủ rồi.

- Đúng rồi, lão gia tử, không ngờ người lại tới đây, tiểu tử gọi Đan Phi tới bái kiến người.

- Đan Phi?

Trong mắt lão gia tử hiện lên một tia kích động, nói:

- Giang Trần, ngươi tìm được Đan PHi rồi sao?

Giang Trần vuốt vuốt mũi, nói:

- Chuyện này nói thì rất dài dòng, lão gia tử cứ vào bên trong ngồi đi, tiểu tử sẽ chậm rãi nói cho người nghe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play