- Lúc đầu Thương Hải đại đế cũng định để chúng ta mang nàng tới. Nhưng mà dường như Đan Nhi tiểu thư có chút ngượng ngùng. Hiện tại nàng đang đi cùng Thương Hải đại đế, dường như nói muốn đi Thiên Quế vương quốc một chút. Dường như nàng muốn đi tìm người nào đó.

Huynh đệ Canh gia nói.

- Nhất định nàng đang đi tìm lão gia tử Diệp Trọng lâu.

Giang Trần than nhẹ một tiếng, trong lòng cũng có chút hoài niệm. Lúc trước Giang Trần dự cảm được Vạn Tượng Cương Vực sẽ đại biến, hắn đã cho lão gia tử Diệp Trọng Lâu một số tài nguyên, để cho lão gia tử sau khi trở về mang theo người tâm phúc trong Bảo Thụ tông quy ẩn.

Lão gia tử Diệp Trọng Lâu hiển nhiên đã nghe theo đề nghị của hắn.

Chỉ là sau khi quy ẩn, Giang Trần không nhận được thêm tin tức nào của họ nữa. Muốn nói không lo lắng đó là giả. Dù sao những người kia của Bảo THụ tông, tu vi cũng chỉ như vậy mà thôi. Cho dù là quy ẩn, nếu như gặp phải tu sĩ hơi mạnh một chút, chỉ sợ cũng dữ nhiều lành ít.

- Đợi chuyện Đan Kiền Cung xong, ta sẽ đi tới liên minh thập lục quốc nhìn một chút.

Giang Trần quyết định, lâu như vậy không có tin tức của Đan Phi, chợt nghe tin tức của Đan Phi, hơn nữa lại là tin tức khiến cho hắn kinh ngạc như vậy, trong đầu Giang Trần vẫn còn có chút kích động.

Vân Trung Minh Hoàng lại khẽ chau mày, nhìn Giang Trần, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói ra miệng.

- Vân Trung, phải chăng ngươi có suy nghĩ gì khác? Cứ nói đi, đừng ngại.

Giang Trần cười nói.

Vân Trung Minh Hoàng vội vàng đứng lên, khom người nói:

- Thiếu chủ, nói tới Đan Nhi tiểu thư, bệ hạ vô cùng yêu thương tiểu thư. Ở Lưu Ly vương thành đã từng có rất nhiên thiên tài tài tuấn tỏ tình với Đan Nhi tiểu tỷ, nhwug mà đều bị Đan Nhi tiểu thư từ chối. Trong lòng Đan Nhi tiểu thư luôn hoài niệm người nào đó. Đúng rồi, nàng tự xưng là người đã có phu quân, còn có nữ nhi, hiện tại đang ở chỗ của Đa Mai Minh Hoàng a.

Đa Mai Minh Hoàng gật đầu nói:

- Bệ hạ giao phó Niệm Nhi cho lão thân, để cho lão thân bồi dưỡng Niệm nhi. Thiên phú, căn cơ của tiểu nha đầu này đều rất không tệ. Đầu óc lại vô cùng thông minh, quả thực là thiên tài có thể đào tạo.

Người đã có gia thất? Niệm Nhi?

Đột nhiên Giang Trần từ trong những tin tức này cảm ngộ được gì đó.

Ầm ầm.

Trong đầu Giang Trần giống như có vô số sấm sét nổ. Có gia thất? Còn có nữ nhi? Đột nhiên Giang Trần có một loại cảm giác không nói nên lời.

Trong lúc đó, Giang Trần nhớ tới lần đại hội thí luyện năm đó bốn đại tông môn tổ chức ở liên minh thập lục quốc. Lúc ấy bên cạnh hắn có một đồng bạn tự xưng là Tiểu Phi.

Tiểu Phi, Giang Trần bỗng nhiên kịch liệt chấn động, vô số cảm xúc xuất hiện trong lòng. Không biết vì sao hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác khó hiểu.

Đủ loại tình huống trong lần thí luyện kia, nhất là trong đêm hoang đường kia, đoạn mơ hồ kia đã lưu lại dấu vết rất sâu trong đầu Giang Trần, lúc này lại như sống ljai.

Lần kia hắn bị người ta ám toán, thân trúng kỳ dâm chi độc, hỏa khí ngập tràn, không thể nghịch chuyển. Lúc ấy tu vi của hắn có chút thành tựu, không có nhiều biện pháp như vậy.

Ngay khi hắn gần sụp đổ có một nữ tử thần bí, không ngờ lại xuất hiện bên cạnh hắn, cùng hắn điên cuồng một đêm.

Trí nhớ đêm hôm đó, như là giấc mộng, mơ hồ, mông lung, thế nhưng lại vô cùng chân thật.

Chuyện kia, luôn lưu lại rất nhiều điểm đáng ngờ trong lòng Giang Trần. Hắn luốn hiếu kỳ, rốt cuộc nữ tử hy sinh vì hắn trong đêm hôm đó là ai?

Rồi sau đó, Tiểu Phi vốn có quan hệ vô cùng hòa hợp với hắn lại đi không từ giã.

Giờ phút này những chi tiết nhỏ nhặt kia hội họp lại một chỗ tạo thành kết quả không thể tưởng tượng nổi, làm cho Giang Trần thoáng cái lâm vào trong hỗn loạn.

- Chẳng lẽ là nàng? Tiểu Phi chính là Đan Phi? Nàng thay đổi cách ăn mặc, đi tham gia lần thí luyện kia? Đêm hôm đó là nàng cứu ta? Chẳng lẽ người nàng luôn nhớ mãi không quên là ta? Còn có Niệm Nhi, chẳng lẽ...?

Ngực Giang Trần đột nhiên có cảm giác ngực mình như bị thiêu đốt.

Niệm nhi.

Nghĩ tới tiểu cô nương mặt hoa da phấn kia, ngực Giang Trần lập tức có cảm giác như muốn hòa tan. Một loại cảm giác yêu thương không hiểu tràn ngập đầu hắn.

Từ khi lần đầu tiên nhìn thấy tiểu cô nương kia, hắn đã có cảm giác mình rất có duyên với tiểu cô nương này, trời sinh đã có một loại cảm giác lực tương tác rất mạnh.

Vốn hắn cũng cảm thấy rất kỳ quái, một đứa bé mà mình không quen biết, tại sao lại sinh ra loại cảm giác thân thiết khó hiểu này? Chỉ là bởi vì tiểu vô nương này rất đáng yêu hay sao?

Lý do này hiển nhiên không đủ.

Nhưng mà lý do này đã đủ để chứng minh cảm giác thân thiết của mình tại sao lại tới không hề có một chút dấu hiệu nào như vậy.

- Đan Phi, Niệm Nhi...

Trái tim trong ngực Giang Trần cơ hồ muốn hóa đá.

Nam nhi kiên cường tới đâu thì cũng có mặt nhu tình của mình.

- Chư vị, chuyện nơi này sau đó chúng ta sẽ tiếp tục thương nghị. Ta cần đi Thiên Quế vương quốc trước.

Giang Trần rốt cuộc cũng ngồi không yên, trực tiếp đứng lên, trước mắt bao nhiêu người nhanh chóng rời đi.

- Ta đi cùng thiếu chủ.

Vô Song đại đế nhẹ nhàng cười nói.

- Đan Trì cung chủ, chuyện ở nơi này tất cả do tông chủ như ngươi quyết định.

- Nhị vị Tiêu lão đệ, các ngươi đành phải khổ cực một chút, ở nơi này trấn áp một chút cho Đan Trì cung chủ, được không?

Hòe Sơn nhị tiêu không vui, nhưng lời nói của Vô Song đại đế, bọn họ cũng không dám chống đối, chỉ đành phải ấm ức đáp ứng.

Bàn Long đại đế cười ha hả:

- Bổn đế cũng đi theo tham dự náo nhiệt. Bổn đế luôn hiếu kỳ, rốt cuộc là bảo địa như thế nào mới có thể nuôi dưỡng được tuyệt thế thiên tài như Chân thiếu chủ.

- Các ngươi đều ở Đan Kiền Cung, chia sẻ giúp Đan Trì cung chủ một chút. Đợi tới khi phát ra thiệp mời, khách nhân tới đông đủ, Giang Trần thiếu chủ nhất định sẽ gấp rút trở về. Lần đi liên minh thập lục quốc này, đường xá cũng không tính xa. Cuối cùng đều ở trong cảnh nội Vạn Tượng Cương Vực mà thôi.

Sau khi Bàn Long đại đế phân phó xong, cũng theo sát Vô Song đại đế đi ra ngoài.

Giang Trần lúc này lòng nóng như lửa đốt, một khắc cũng không muốn chậm trễ, Thiên Côn Lưu Quang độn thúc dục tới mức tận cùng, chạy như bay về phía Thiên Quế vương quốc.

Giờ phút này trong lòng hắn ngoài sự lo lắng ra còn có rất nhiều áy náy, rất nhiều cảm động.

Tuy rằng lá thư mà Đan Phi lưu lại cho hắn, hắn luôn cất trong nhẫn trữ vật. Thế nhưng mà từ khi kết duyên với Hoàng Nhi, hắn thực sự đã dần dần quên lãng chuyện phong thư này.

Hắn cảm thấy Đan Phi năm đó thưởng thức hắn bất quá là bởi vì thưởng thức người trẻ tuổi của Thiên Quế vương quốc mà thôi, không có ai lọt vào trong mắt của nàng được.

Có lẽ những năm qua, Đan Phi đã sớm tìm được ý trung nhân của mình. Tình cảm thiếu nữ năm đó cũng đã sớm không còn.

Hắn nào có nghĩ tới, Đan Phi lại bởi vì phần tình cảm thiếu nữ này mà lại hi sinh nhiều như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play