- Ân, cái này tự nhiên. Người trong Thiếu chủ phủ, đều rất hòa thuận. Bất quá điều kiện tiên quyết là ngươi không nên tự cao tự đại.

Đàm Chí gật gật đầu, lại không nói cái gì nữa.

- Tốt rồi, đã đến. Cái tiểu viện này không lớn, nhưng một mình ngươi ở, lại dư xài. Vùng này, ở không ít người. Ngươi không có việc gì, cũng có thể cùng mọi người đi đi lại lại.

Tiết Đồng dàn xếp tốt Đàm Chí, hảo tâm nhắc nhở.

Đàm Chí nhìn nhìn sân nhỏ, ngược lại là hết sức hài lòng.

Đang muốn đẩy cửa đi vào, phía bên phải cách vài chục trượng có một tiểu viện, từ trong cửa đi ra một tu sĩ tóc bạc.

Người này chứng kiến Tiết Đồng đứng ở ven đường, liền cười hô:

- Tiết tiểu hữu, ngươi đây là đi đâu?

Người này, là Vân Niết trưởng lão lần trước Giang Trần từ Đan Hỏa Thành cứu về. Hiện tại có đôi khi Vân Niết trưởng lão ở Thái Uyên các chủ trì đại cục, có đôi khi cũng trở về Thiếu chủ phủ cùng Mộc Cao Kỳ ở chung một chỗ.

Cái tiểu viện kia rất lớn, đúng là Giang Trần an bài cho Mộc Cao Kỳ.

- Ha ha, Vân đại sư, đến một bằng hữu mới, Thiếu chủ để ta an bài thoáng một phát.

Tiết Đồng giới thiệu nói.

- Đàm đạo hữu, vị này gọi Vân đại sư, là bằng hữu cũ của Thiếu chủ nhà ta. Lão nhân gia ông ta có một đệ tử, cùng Thiếu chủ nhà ta tình như thủ túc.

Tiết Đồng lại giới thiệu nói:

- Vân đại sư, vị này là Đàm Chí Đàm đạo hữu, hắn ở trong tán tu đại hội, có được một kiện chí bảo, Thiếu chủ cực kỳ coi trọng. Đàm bằng hữu cùng Thiếu chủ tỉnh táo tương tích, cho nên hắn đầu phục Khổng Tước Thánh Sơn, về sau coi như người mình a.

Tiết Đồng rất biết nói chuyện, không có nói ra quẫn cảnh của Đàm Chí, mà nói hắn và Chân thiếu chủ tỉnh táo tương tích. Như vậy cũng làm cho Đàm Chí không đến mức cảm thấy mất mặt.

Vân Niết trưởng lão cười nói:

- Chuyện tốt a. Khổng Tước Thánh Sơn ngày càng lớn mạnh, đủ thấy mị lực của Chân thiếu chủ lớn bao nhiêu, chuyện tốt, đại hảo sự. Đàm đạo hữu, có thời gian đến hàn xá ngồi một chút.

Giờ phút này, Đàm Chí nhìn Vân Niết trưởng lão, ánh mắt lại tràn ngập phức tạp. Giờ phút này ánh mắt của hắn, phảng phất tràn đầy cảm giác tang thương.

- Đàm đạo hữu?

Vân Niết trưởng lão hiển nhiên là nhìn thấy biểu hiện của Đàm Chí có chút kỳ quái.

Đàm Chí hoảng hốt một lát, lúc này mới hồi phục tinh thần lại, có chút hổ thẹn nói:

- Thật có lỗi thật có lỗi, chứng kiến Vân đại sư, ta trong thoáng chốc nhớ tới một người cũ. Làm cho Đàm mỗ thất thố rồi. Vân đại sư, thông cảm thông cảm.

Vân Niết trưởng lão thấy Đàm Chí này không giống giả bộ, cũng lơ đễnh:

- Không dám không dám, Đàm đạo hữu nhất định là người trọng tình trọng nghĩa a.

Tiết Đồng cười cười:

- Nhị vị, các ngươi trò chuyện, ta có một số việc, cáo từ trước.

Tiết Đồng làm thỏa đáng sự tình rồi, cũng không lưu lại, liền tự rời đi.

Vân Niết trưởng lão chắp tay, nói với Đàm Chí:

- Đàm đạo hữu, Vân mỗ cũng có chút tục vụ quấn thân, trước cáo từ. Lần sau có cơ hội, mời Đàm đạo hữu đến hàn xá uống một ly, như thế nào?

Biểu lộ của Đàm Chí lạnh nhạt, cười cười, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Vân Niết trưởng lão, không nói gì, chỉ là nhìn như vậy.

Từ lúc Vân Niết trưởng lão nhìn thấy Đàm Chí, liền cảm thấy người này có chút kỳ quái. Ánh mắt Đàm Chí này nhìn người, lại để cho Vân Niết trưởng lão có một loại cảm giác nói không nên lời.

Làm cho lòng hắn sợ, làm cho hắn tâm phiền ý loạn.

- Đàm bằng hữu, Vân mỗ thật sự giống cố nhân của ngươi sao? Nhìn ta như vậy, Vân mỗ ngược lại có chút chống đỡ không được rồi.

Vân Niết trưởng lão trêu ghẹo nói.

Đàm Chí than nhẹ một tiếng, ánh mắt như cũ là tràn đầy thâm ý:

- Không thể tưởng được, Đan Càn Cung Vân Niết trưởng lão năm đó, hôm nay đã thăng chức, thành thượng khách của Lưu Ly Vương Thành. Vân Niết trưởng lão, Đàm mỗ nên chúc mừng ngươi? Hay nên vì Đan Càn Cung cảm thấy bi ai?

Lời này, giống như một bát nước lạnh đột nhiên quất vào trên mặt Vân Niết trưởng lão.

Làm cho Vân Niết trưởng lão nhảy dựng, trong mắt bắn ra sắc thái khó có thể tin, gắt gao nhìn chằm chằm vào người đối diện, lòng bất tranh khí hung hăng nhảy dựng

- Đàm đạo hữu, ngươi... Nhận thức ta?

Ngữ khí của Vân Niết trưởng lão ngưng trọng, nhưng lại tràn đầy đề phòng.

- Ta không chỉ nhận ra ngươi, còn biết cao đồ của ngươi, người Chân thiếu chủ xưng huynh gọi đệ, là Mộc Cao Kỳ, còn có Lăng Huệ Nhi, có lẽ còn có rất nhiều đệ tử của Đan Càn Cung a...

Ngữ khí của Đàm Chí chua xót, cũng không biết là bi thương, hay là vui vẻ.

Vân Niết trưởng lão lảo đảo:

- Ngươi... Ngươi rốt cuộc là người phương nào?

Đàm Chí lộ vẻ sầu thảm:

- Vạn Tượng Cương Vực kinh biến một kiếp, Sơn Hà nghiền nát, tông hủy người vong. Cố nhân tương kiến không nhận thức. Vân Niết, ngươi cảm thấy ta là ai đây?

Thanh âm của Đàm Chí, bỗng nhiên biến đổi.

Nghe được thanh âm này, toàn thân Vân Niết trưởng lão co lại, thất thanh nói:

- Cung chủ?

Lập tức, tựa hồ Vân Niết trưởng lão nghĩ đến cái gì đó:

- Đàm Chí, Đàm Chí... Đan Trì, Đan Trì... Ngươi là Đan Trì cung chủ?

Đàm Chí, Đan Trì.

Cái này rõ ràng là hài âm a.

Đàm Chí than nhẹ, đưa tay lên mặt, xóa dịch dung, lộ ra tướng mạo sẵn có. Bất ngờ đúng là Đan Trì cung chủ mất tích nhiều năm.

Lãng mục tinh mi, như cũ là khí khái hào hùng như vậy. Chỉ là tóc mai tầm đó, đã có chút sương bạch.

Muốn nói tiếp, kỳ thật tuổi thọ của Đan Trì cung chủ không lớn, cũng không quá đáng là vừa hơn trăm tuổi mà thôi. Cái tuổi này ở trong thế giới võ đạo, đích thật là phi thường trẻ tuổi.

Chỉ là, tóc mai sương bạch kia, nói rõ tông môn nghiền nát mười năm này, hắn trôi qua dày vò cùng thống khổ đến cỡ nào.

Vân Niết trưởng lão như bị điện giựt, như hóa đá, đứng tại nguyên chỗ, thật lâu không cách nào nhúc nhích, bờ môi run rẩy, nhưng lại nói không nên lời.

- Cung chủ cung chủ, thật là ngươi?

Vân Niết trưởng lão có một loại cảm giác đang nằm mơ.

- Vân Niết, ai từng nghĩ tới, Vạn Tượng Đại Điển từ biệt, ta và ngươi lại cách lâu như vậy mới được tương kiến? Ai từng nghĩ tới, lúc gặp lại, Vạn Tượng Cương Vực đã phá thành mảnh nhỏ, ta và ngươi đã thành chó nhà có tang?

Đan Trì cung chủ cũng có chút run rẩy.

Vân Niết trưởng lão bị buổi nói chuyện này, nói đến nước mắt tuôn đầy mặt, hốc mắt ướt át, xông lên, gắt gao bắt lấy hai vai của Đan Trì cung chủ.

- Cung chủ, thật là ngươi, thật tốt quá, thật tốt quá.

Vân Niết trưởng lão kích động đến tột đỉnh.

- Không thể tưởng được, trời có mắt rồi, cung chủ ngươi quả nhiên còn sống. Đan Càn Cung môn hạ, mỗi người đều hăng hái hướng lên, mưu cầu Đông Sơn tái khởi, trùng kiến tông môn. Những ngày này, trên vai ta một mực gánh vác, vẫn cảm thấy lực bất tòng tâm. Cung chủ ngươi xuất hiện thật sự là quá tốt, nếu như đệ tử Đan Càn Cung ta biết rõ tông chủ ngươi còn sống, tất sẽ càng thêm phấn chấn. Thật tốt quá, thật tốt quá...

Vân Niết trưởng lão cơ hồ là có chút nói năng lộn xộn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play