Nha đầu kia, là Lăng Huệ Nhi.

- Đi, đều đi, đều đi.

Giang Trần vung tay lên.

- Hì hì, ta biết ngay sư huynh sẽ không cự tuyệt Huệ Nhi.

Lăng Huệ Nhi cao hứng bừng bừng, vẻ mặt hưng phấn.

Tất cả mọi người cười to, đi vào trong Thiếu chủ phủ.

Đàm Chí đứng ở sau lưng Mạch Vô Song, chứng kiến Mộc Cao Kỳ cùng Lăng Huệ Nhi, toàn thân giống như điện giật, đờ đẫn, cơ hồ bước bất động.

Mộc Cao Kỳ, Lăng Huệ Nhi...

Trong đầu Đàm Chí hiện lên vô số ý niệm, bờ môi nhẹ nhàng run rẩy. Nhiều lần muốn há mồm nói chút gì đó, nhưng cuối cùng bị lý trí ngăn chặn.

Đến cuối cùng, ánh mắt Đàm Chí lại tràn ngập nghi hoặc nhìn về phía Giang Trần. Trong nội tâm tựa như nghĩ tới điều gì. Thời điểm ý nghĩ này hiện lên trong đầu Đàm Chí, toàn thân hắn lại giống như bị chạm điện lần nữa, một dòng nước ấm kích động toàn thân, để cho hắn hưng phấn muốn ngửa mặt lên trời thét dài.

Nếu như không phải trong lòng của hắn còn có rất nhiều băn khoăn, hắn cơ hồ nhịn không được nhào tới hỏi đến tột cùng.

Mạch Vô Song đứng ở bên người Đàm Chí, một mực cảm nhận được Đàm Chí biến hóa. Bất quá lần này Mạch Vô Song lại không có bóc trần, mà như có thâm ý liếc nhìn Đàm Chí.

Ngay lúc này, lại có người đến báo:

- Chân thiếu chủ, Bàn Long Đại Đế cùng Cơ tam công tử, mang theo một gã tán tu tới chơi.

- A? Mau mời.

Mới vừa vặn tách ra, Bàn Long Đại Đế liền mang người tới chơi, hơn phân nửa là có chuyện trọng yếu. Hơn nữa mang còn là một tán tu, chẳng lẽ là…

Trong đầu Giang Trần hiện lên một ý niệm, lại không có nghĩ tiếp. Dù sao lập tức liền gặp được rồi, ý đồ đến của đối phương sẽ sáng tỏ.

Tên tán tu mà Bàn Long Đại Đế mang theo kia, rất nhanh liền đi tới Thiếu chủ phủ. Đi theo còn có Cơ tam công tử.

- Chân thiếu chủ, tán tu bằng hữu này tìm chúng ta, luôn miệng nói muốn đích thân gặp ngươi. Nói hắn là chủ nhân của Thiên Địa Lăng Vân Chi. Chúng ta nghe tin tức này, không dám lãnh đạm, cho nên tự mình mang đến gặp ngươi.

Bàn Long Đại Đế ngược lại là tận chức tận trách.

Vừa rồi Giang Trần nghĩ, kỳ thật đã suy đoán đến, hoặc là chủ nhân của Thiên Địa Lăng Vân Chi, hoặc là chủ nhân của Thất Tinh Tụ Vân phù.

- Bằng hữu xưng hô như thế nào?

Giang Trần vô cùng hòa khí. Hắn nhìn ra được, tu vi người này, so với Đàm Chí còn thấp.

Đàm Chí tốt xấu là nửa bước Hoàng cảnh. Người tán tu này, chỉ có tu vi Địa Thánh cảnh. Cái tu vi này nếu đặt ở Vạn Tượng Cương Vực, ngược lại cũng coi là cao thủ.

Thế nhưng mà đặt ở Thượng Bát Vực, nhiều lắm chỉ có thể coi là một tiểu nhân vật.

- Ta... Ta gọi Trình Tiền. Bái kiến Chân thiếu chủ.

Tán tu này có chút lắp bắp, ở trong đám người nhìn Chân thiếu chủ, còn không có áp lực gì, nhưng chính thức ở loại trường hợp này nhìn thấy Chân thiếu chủ, nhìn thấy bên cạnh hắn có Vô Song Đại Đế, Hòe Sơn Nhị Tiêu,… dù xưa nay Trình Tiền kiệt ngao bất tuần thế nào, cũng cảm nhận được áp lực như núi.

Giang Trần cười cười, nói với người bên cạnh:

- Tất cả mọi người ngồi xuống đi.

Nói xong, ngữ khí lại hòa ái nói với Trình Tiền:

- Trình Tiền đúng không? Không cần câu thúc. Khổng Tước Thánh Sơn ta đối với tán tu giới từ trước đến nay hòa hòa khí khí. Ngươi xem Vô Song Đại Đế, Hòe Sơn Nhị Tiêu, đều là tiền bối của tán tu giới. Có bọn họ, ngươi càng không cần lo lắng Bổn thiếu chủ làm khó dễ ngươi. Ha ha, ngồi đi.

Trình Tiền xuất mồ hôi trán, liền xưng không dám.

Ở trước mặt nhiều cường giả Đại Đế như vậy, hắn nào dám ngồi? Ngồi xuống cũng cảm thấy bị phỏng bờ mông.

Giang Trần thấy Trình Tiền câu thúc, cũng bất đắc dĩ, nói với Vô Song Đại Đế:

- Mạch lão ca, ngươi là tán tu, biết cùng tán tu liên hệ như thế nào. Thay Bổn thiếu chủ trấn an vị bằng hữu kia thoáng một phát a.

Vô Song Đại Đế cười nói:

- Trình Tiền, cho ngươi ngồi người liền ngồi đi. Ngươi lo lắng cái gì? Bổn đế cam đoan, Khổng Tước Thánh Sơn này, không có người nào làm gì ngươi. Nếu như Thiên Địa Lăng Vân Chi kia thực là đồ đạc của ngươi, bổn đế cũng cam đoan, không có người có thể nuốt đồ đạc của ngươi.

Hòe Sơn Nhị Tiêu cũng cười nói:

- Chân thiếu chủ bảo bối gì chưa thấy qua, ngươi còn lo lắng hắn tham ô bảo bối của ngươi sao?

Vẻ mặt Giang Trần ôn hoà, cười nói:

- Trình Tiền, ngươi đã muốn tìm Bổn thiếu chủ, vì cái gì không trực tiếp tìm ta, lại đi tìm Bàn Long Đại Đế?

Trình Tiền có chút thẹn đỏ mặt:

- Ta sợ trực tiếp tìm Chân thiếu chủ ngài, bị... Bị người theo dõi. Cho nên, đùa nghịch một chút tiểu thông minh.

Giang Trần vỗ tay cười:

- Rất tốt, cái này là trí tuệ, nói xem, ngươi tìm Bổn thiếu chủ có ý kiến gì? Cứ nói đừng ngại. Nhiều người ở đây sẽ làm chứng cho ngươi.

Trình Tiền kia lấy hết dũng khí nói:

- Ta... Ta muốn dùng Thiên Địa Lăng Vân Chi giao dịch với Chân thiếu chủ.

Lời này thật không có để cho mọi người cảm thấy quá ngoài ý muốn. Người này đến nhà, hoặc là giao dịch, hoặc là ủy thác Giang Trần đấu giá, tất nhiên chỉ có hai loại khả năng này.

Giang Trần gật đầu:

- Chuyện tốt a. Ngươi muốn từ chỗ Bổn thiếu chủ được cái gì?

Bước tiếp theo, Trình Tiền lại làm một động tác buồn cười, gãi gãi đầu, nói không ra lời. Nói thật, chính hắn cũng chưa nghĩ ra mình muốn cái gì.

Thiên Địa Lăng Vân Chi kia hắn đã cất chứa rất nhiều năm, một mực đều cảm thấy đây là thứ tốt, nhưng tuyệt đối không có nghĩ qua sẽ đáng giá như vậy.

Cho nên, mãi cho tới bây giờ, trong đầu hắn vẫn lộn xộn, không có đầu mối gì. Chỉ là bản năng tự nói với mình, phải mau chóng xử lý sạch Thiên Địa Lăng Vân Chi này.

Bằng không mà nói, cũng đừng rơi vào kết cục như Đàm Chí, bị người vạch trần ra, vậy thì phiền toái lớn rồi.

- Trình Tiền, ngươi chớ khẩn trương, Chân thiếu chủ bảo ngươi nói, ngươi cứ nói đừng ngại.

Vô Song Đại Đế hòa hòa khí khí an ủi.

Với tư cách tiền bối của tán tu giới, Vô Song Đại Đế đối với hậu bối của tán tu giới, vẫn tương đối chiếu cố. Dù sao tu sĩ tán tu giới, được một bảo vật cũng không dễ dàng.

Trình Tiền có chút không có ý tứ:

- Kỳ thật... Kỳ thật ta cũng chưa nghĩ ra. Ta chỉ nghĩ, Chân thiếu chủ là nhân vật đại nhân đại nghĩa, chắc chắn sẽ không bạc đãi ta. Ta... Ta cũng không biết Thiên Địa Lăng Vân Chi này đáng giá như vậy, cái hạnh phúc này tới quá nhanh, đầu óc ta có chút theo không kịp. Cho nên... Cho nên ta muốn mời Chân thiếu chủ giúp ta trù tính thoáng một phát, giao dịch như thế nào với ta có lợi nhất...

Trình Tiền nói đến đây, chính mình cũng có chút đỏ mặt.

Tất cả mọi người nở nụ cười, mọi người nhìn ra được Trình Tiền này thật là có chút quẫn bách. Xem ra đích thật là hạnh phúc tới quá đột nhiên, bị cái bánh từ trên trời rớt xuống kia nện choáng luôn.

Đương nhiên, làm một tán tu Địa Thánh cảnh mà nói, giá trị của Thiên Địa Lăng Vân Chi đích thật là quá cao, cao đến hắn có chút không cách nào quy hoạch, đây cũng là bình thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play