Tán tu là có ngông nghênh, trên người Hòe Sơn Nhị Tiêu cũng có mấy phần ngông nghênh như thế, thế nhưng mà ở trước mặt sinh tử, bọn hắn không thể không khuất phục.

Huống chi, người ta đã cho đủ bọn hắn lối thoát, cũng không phải để bọn hắn làm nô bộc, cho ngươi trở thành khách khanh Thái Thượng trưởng lão, còn muốn như thế nào?

Nếu như lúc này còn không đầu hàng, kia chính là không tán thưởng rồi.

- Chân thiếu chủ, huynh đệ ta nguyện ý thần phục.

Hòe Sơn Nhị Tiêu cúi đầu xưng thần.

- Đây là cách nghĩ chân thật của nhị vị sao?

Trên mặt Giang Trần cũng không có vui mừng.

- Bổn thiếu chủ lặp lại câu lúc nãy, quyền lựa chọn ở trong tay các ngươi. Một khi làm ra lựa chọn, phải phụ trách với lựa chọn của mình. Thay đổi thất thường, hai mặt hai lòng, ở Khổng Tước Thánh Sơn ta là tuyệt đối không thể thực hiện được.

Hòe Sơn Nhị Tiêu là người thông minh, biết Chân thiếu chủ đây là bức bách bọn hắn tỏ thái độ.

- Huynh đệ ta thề với trời, gia nhập Khổng Tước Thánh Sơn, từ nay về sau đối với Khổng Tước Thánh Sơn trung trinh như một, duy Chân thiếu chủ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Nếu như có phản bội, trời tru đất diệt.

Giang Trần cho bọn hắn lối thoát, nếu như bọn hắn còn không thuận theo, cái kia chính là kẻ đần rồi.

Tỏ thái độ, cái này vốn là phải làm, bọn hắn tự nhiên sẽ không do dự.

Đã có thiên địa thệ ước, cái quan hệ này thoáng cái đến gần rồi.

- Rất tốt, từ nay về sau, nhị vị chính là người của Khổng Tước Thánh Sơn ta.

Giang Trần cười ha ha, ôm quyền với Hỏa Viêm Đại Đế.

- Chư vị cũng coi như hết sức, chúng ta giao dịch hữu hiệu như trước. Bất quá, bên kia tựa hồ còn phiền toái không có giải quyết. Chư vị cảm thấy thế nào?

Giang Trần khoan thai nhìn về phía bên Tu La Đại Đế. Ở dưới Tỉnh Trung Đại Đế, Vô Song Đại Đế cùng Thương Hải Đại Đế vây công, Tu La Đại Đế đã hoàn toàn mất hết kết cấu, chỉ còn lại có bản năng chống cự.

Hòe Sơn Nhị Tiêu dữ tợn cười một tiếng: . Truyện Sắc

- Chân thiếu chủ, huynh đệ ta vừa mới gia nhập Khổng Tước Thánh Sơn, công lao chưa thấy, dù sao cũng phải nạp danh trạng a. Không nhọc bọn người Hỏa Viêm đạo huynh xuất thủ, để cho huynh đệ chúng ta đi là được. Tu La kia đã kiềm lư kỹ cùng, sắp tới dầu hết đèn tắt rồi.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Cũng tốt, vậy thì mời Hỏa Viêm Đại Đế cùng Nhược Y Đại Đế lược trận, đề phòng tên kia chạy trốn.

Tuy biết Tu La Đại Đế đã bị vây khốn, không có khả năng đào tẩu, nhưng Giang Trần vẫn muốn chữ ổn vào đầu, tuyệt đối không thể thả hổ về rừng.

Tu La Đại Đế là họa lớn trong lòng, hôm nay nhất định phải diệt trừ. Bằng không mà nói, cuối cùng là một cây gai trong thịt, thỉnh thoảng sẽ làm người đau.

Theo Hòe Sơn Nhị Tiêu gia nhập, chiến cuộc càng thiên về một bên.

Tu La Đại Đế thấy Hòe Sơn Nhị Tiêu chạy tới, còn tưởng rằng là giúp đỡ đến. Hắn căn bản không có tâm tư chú ý chiến cuộc bên này, cũng hoàn toàn không biết Hòe Sơn Nhị Tiêu đào ngũ rồi.

Còn nói:

- Nhị vị tới vừa vặn. Ba người chúng ta nhất cổ tác khí, giải khai nơi đây, hôm nào lại cuốn thổ mà đến

Hòe Sơn Nhị Tiêu nhìn nhau, đều cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm trước kia như thế nào sẽ cùng một người ngu ngốc như vậy tới Lưu Ly Vương Thành mất mặt xấu hổ?

Hai người không nói hai lời, vung vũ khí trong tay, hướng Tu La Đại Đế đập qua.

Tu La Đại Đế đối với bọn họ căn bản không có phòng bị, mà ôm lấy lòng tràn đầy chờ mong. Bị Hòe Sơn Nhị Tiêu công kích, căn bản không kịp phản ứng.

Cục diện năm đánh một, làm cho Tu La Đại Đế hoàn toàn chôn vùi ở trong chiến thuật biển người.

Từng tiếng kêu thảm thiết truyền tới, xu thế chống cự của Tu La Đại Đế, theo thương thế trên người hắn không ngừng tăng thêm, cũng không ngừng suy yếu.

Hòe Sơn Nhị Tiêu cố tình ở trước mặt Giang Trần khoe khoang thủ đoạn, công kích càng thêm ra sức.

Luận thực lực, Hòe Sơn Nhị Tiêu so với Vô Song Đại Đế thì kém sắc hơn một bậc. Thế nhưng mà hai người hợp kích, so với Vô Song Đại Đế còn mạnh hơn một đường.

Quân đầy đủ sức lực như thế gia nhập, Tu La Đại Đế tự nhiên chỉ có phần bị đánh.

Phanh…

Công kích đồng thời oanh lên mặt Tu La Đại Đế, triệt để đánh nát Tu La Sinh Tử Hoàn, bảy đạo tử sắc quang hoàn chôn vùi trong hư không.

Tu La Sinh Tử Hoàn này là bảo vật thiếp thân phòng ngự của Tu La Đại Đế, sau khi bị công phá, Tu La Đại Đế liền chẳng khác gì là thân thể đối mặt năm người hợp kích.

Lại một đạo hợp kích oanh lên người Tu La Đại Đế. Tu La Đại Đế mang theo một chút toái toái niệm cuối cùng, bị lực lượng đáng sợ kia oanh thành tro tàn.

Đại Đế số 2 năm đó của Lưu Ly Vương Thành, ở ngay trước sơn môn của Khổng Tước Thánh Sơn, biến thành tro bụi, tại chỗ vẫn lạc.

Tỉnh Trung Đại Đế thu bảo đao, cười ha ha:

- Chân thiếu chủ, không có nhục sứ mạng. Như thế, Tùng Hạc Đan của lão phu cũng yên tâm thoải mái thu.

Giang Trần cười nói:

- Đúng là như thế, làm phiền rồi.

Tỉnh Trung Đại Đế khoát tay chặn lại:

- Tùng Hạc Đan đã tới tay, Long Hổ Phong Vân Hội này, lão phu liền không tham gia rồi. Đi trước một bước.

Hiển nhiên, chuyện hôm nay, Tỉnh Trung Đại Đế cũng thấy có chút xấu hổ. Nhiều Đại Đế như vậy, chỉ một mình hắn trước lấy được Tùng Hạc Đan, những người khác còn phải xếp hàng chờ.

Cái này để cho hắn có chút ngượng ngùng, cho nên ý định đi trước một bước.

Nhưng Giang Trần lại cười nói:

- Huy tiền bối, chuyện hôm nay, chẳng qua là một khúc nhạc dạo nho nhỏ, bộ phận đặc sắc còn không có trình diễn, lão nhân gia ngài muốn ly khai? Chân mỗ cũng vì tiền bối mà cảm thấy đáng tiếc.

Mạch Vô Song cũng cười nói:

- Huy lão ca, đừng trách tiểu đệ không có nhắc nhở ngươi, Long Hổ Phong Vân Hội lần này, Chân thiếu chủ chuẩn bị rất nhiều tiết mục tốt. Ngươi ly khai như vậy, nhất định sẽ hối hận cả đời. Chẳng lẽ ngươi không muốn nghe tin tức của Vạn Uyên đảo một chút?

Tỉnh Trung Đại Đế vốn ý định cất bước, nghe xong lời này, bước chân cũng bước bất động rồi. Cười khổ một tiếng:

- Chân thiếu chủ, không thể không thừa nhận, ngươi thật sự rất biết xâu khẩu vị của người a.

Giang Trần cười cười, biết rõ Tỉnh Trung Đại Đế nói lời này, là khẳng định không có ý định đi a.

Loại cự đầu tán tu giới như Tỉnh Trung Đại Đế, nếu như hắn đi rồi, đối với Long Hổ Phong Vân Hội mà nói, không thể nghi ngờ sẽ kém sắc không ít.

Giang Trần tự nhiên sẽ không để cho Tỉnh Trung Đại Đế ly khai.

Về phần những người khác, hiện tại dù Giang Trần đuổi bọn hắn đi, bọn hắn cũng sẽ không đi. Tùng Hạc Đan còn không có nắm bắt tới tay. Những người này như thế nào chịu đi?

Giang Trần liền ôm quyền, nói với đám người Hỏa Viêm Đại Đế:

- Chư vị, chờ Long Hổ Phong Vân Hội kết thúc, nếu như ta đạt được tài liệu luyện chế Tùng Hạc Đan, sẽ lập tức khai lò luyện chế. Tuyệt đối không chơi bịp bợm.

- Hì hì, chúng ta liền yên lặng chờ tin lành của Chân thiếu chủ.

Nhược Y Đại Đế cười hì hì nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play