̉ trốn mất dạng. (1)
Đan cực đại đế dùng ngữ khí bất thiện nói. Cuối cùng hắn cũng là một đời bá chủ, nếu như để cho một người trẻ tuổi vẽ mặt ở trước mặt hắn như vậy, một khi truyền đi, Đan cực đại đế hắn còn mặt mũi nào nữa? Quyền uy Đan Hỏa thành còn đâu nữa?
Vô Song đại đế cau mày nói:
- Đan Cực, đừng tưởng rằng cho ngươi mặt mũi mà ngươi không biết xấu hổ. Vốn ngươi không được hoan nghênh, nói nhảm nhiều như vậy, ngươi đang tự rước lấy nhục đó.
Nếu như hiện trường có ai hận thấu xương Đan cực đại đế nhất, tuyệt đối không phải là Giang Trần mà là Vô Song đại đế.
Đan cực đại đế vốn đã vô cùng tức giận, thấy lão tình địch là Vô Song đại đế đứng ra, càng tức giận không có chỗ phát tiết, hắn cười một tiếng quái dị:
- Ta còn tưởng là ai? Mạch Vô Song ngươi càng sống càng thụt lùi. Lúc trước ta khuyên ngươi gia nhập Đan Hỏa thành, ngươi còn cố làm ra vẻ, còn đoạt nữ nhân với bổn đế. Hiện tại sao lại càng già càng không có tiền đồ như vậy? Lại quay về phía Lưu Ly vương thành quẫy đuôi mừng chủ? Sao rồi, làm chó cho Lưu Ly vương thành tư vị tốt không?
Nếu như là trước đó Vô Song đại đế nhất định sẽ giận tím mặt.
Chẳng qua hiện tại Vô Song đại đế trên phương diện tâm tính đã khác lúc trước, hắn chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn qua Đan cực đại đế: .
||||| Truyện đề cử:
Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |||||
- Đan Cực, nếu như ngươi cảm thấy loại phương thức nói nhảm này có thể chọc giận ta, Mạch mỗ chỉ có thể nói, ngươi vẫn ngây thơ giống như lúc trước. Đều là người sống mấy ngàn tuổi rồi, dã tâm của ngươi, ngươi nghĩ cái gì, muốn cái gì ta rất rõ ràng. Nhưng mà ta nghĩ cái gì, ngươi chưa hẳn đã hiểu được. Đạo bất đồng không thể cùng nói chuyện. Thức thời thì cút nhanh đi, nếu không, nói không chừng qua mấy ngày nữa, trên bát vực sẽ truyền tới tin tức chủ nhân Đan Hỏa thành vẫn lạc ở Lưu Ly vương thành.
Ngữ khí Vô Song đại đế vô cùng lạnh lẽo, trong lúc vô hình có chút uy hiếp.
Hắn và Đan cực đại đế có thù sâu như biển, nếu như có thể, hắn tuyệt đối không ngại diệt Đan cực đại đế.
Nhưng mà hắn cũng biết dùng tu vi trước mắt của hắn, cuối cùng vẫn chênh lệch với Đan cực đại đế này một bậc.
Nhiều đại đế ở đây như vậy, nếu như mọi người liên thủ, nói không chừng có cơ hội tiêu diệt Đan cực đại đế. Thế nhưng loại chuyện như vậy, hiển nhiên không có khả năng xảy ra.
Đan cực đại đế cười ha hả:
- Vẫn lạc?
Ánh mắt nham hiểm của hắn quét qua cơ hồ tất cả đại đế:
- Không phải bổn đế nói quá. Đừng nói là Khổng Tước không có mặt, cho dù hắn có mặt, Lưu Ly vương thành các ngươi cũng chưa chắc lưu lại được cái mạng của bổn đế. Hiện tại, bằng vào các ngươi, cho dù cùng tiến lên, có thể làm gì được bổn đế sao?
Hắn quả thực không sợ, mọi người cùng nhau vây công hắn, cho dù hắn không địch lại, nhưng hắn tự tin, đánh không được thì tiêu sái trở ra tuyệt đối không có vấn đề.
Giang Trần nhíu mày lạnh nhạt nói:
- Đan Cực, nghe khẩu khí của ngươi dường như rất muốn thử một lần đúng không? Nếu không ngại bổn thiếu chủ sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngươi?
Giang Trần chỉ vào vùng lôi đài trước mắt, nói:
- Bổn thiếu chủ đã sớm nghĩ tới đại hội chư hầu lần này có rất nhiều phong ba, cho nên sớm bố trí một trận pháp Thiên cấp. Nếu như ngươi đã tự tin như vậy chúng ta không ngại thử một lần chứ?
Cái gì?
Lần này sắc mặt Đan cực đại đế thực sự biến hóa.
Trận pháp? Trận pháp Thiên cấp?
Trước đó Đan cực đại đế cũng nhìn thấy trận chiến của Giang Trần và Tu La đại đế. Không thể không nói tiểu tử này ở phương diện nội tình trận pháp thoạt nhìn không kém mặt đan đạo của hắn chút nào.
Nếu như thực sự bố trí một trận pháp Thiên cấp ở đây, hơn nữa còn một đống lớn đại đế như vậy, vậy cục diện khi đó đối với Đan cực đại đế hắn mà nói, quả thực là hung hiểm vạn phần.
Nghĩ tới đây trong lúc nhất thời trong lòng Đan cực đại đế không dám làm càn. Dù sao đây cũng là Lưu Ly vương thành, với Đan Hỏa thành là một nam một bắc, cách quá xa.
Ngươi ở trên địa bàn của hắn, cho dù thực lực có mạnh mẽ hơn nữa cũng phải nhường người ta ba phần. Cường long không áp được địa đầu xà. Những câu này cũng không phải là không có căn cứ.
Hắn lập tức cười một tiếng quá dị, Đan cực đại đế đột nhiên hóa thành một đạo lưu quang màu đen bỏ đi không một lời, không lưu lại một lời nào.
Trong hư không vang lên một đạo thanh âm:
- Họ Chân, bổn đế nhớ kỹ ngươi. Chuyện hôm nay có cơ hội bổn đế nhất định sẽ hoàn trả gấp mười lần.
Đan cực đại đế đã thực sự kinh sợ.
Giang Trần lạnh nhạt mỉm cười, Thiên Mục Thần đồng tăng thêm Tà Ác kim nhãn bắn về một chỗ trong hư không.
- Đan Cực, nếu như ngươi không sợ cần gì phải chạy trối chết như vậy? Đừng nói cái gì mà mười lần, gấp trăm lần. Đan Hỏa thành các ngươi bổn thiếu chủ đã đi qua. Cũng không phải là đầm rồng hang hổ gì cả. Ngươi cũng không cần tự tâng bốc, nói Đan Hỏa thành ngươi giống như thiên hạ vô địch vậy.
Không phải Giang Trần thích chiến miệng lưỡi. Mà giờ phút này quả thực là lúc cần hắn đấu miệng lưỡi. Đan cực đại đế là đại đế đỉnh cấp cùng nổi danh với Khổng Tước đại đế.
Tu vi và địa vị của hắn, danh vọng và lực chấn nhiếp đều không kém Khổng Tước đại đế, thậm chí trong lúc mơ hồ còn vượt lên trên Khổng Tước đại đế.
Nhân vật như vậy uy hiếp Lưu Ly vương thành, không thể nghi ngờ sẽ lưu lại bóng mờ tâm lý cho người của Lưu Ly vương thành.
Giang Trần hắn hiện tại thân là thiếu chủ Lưu Ly vương thành, nhất định phải hiếu thắng, mạnh mẽ một chút, phản kích cường hãn một chút, lưu lại cho mọi người một ấn tượng. Đó chính là Chân thiếu chủ hắn không sợ Đan cực đại đế.
Lưu Ly vương thành cũng không cần phải e ngại Đan Hỏa thành.
Dù Khổng Tước đại đế không có mặt, Lưu Ly vương thành cũng hoàn toàn không sợ Đan Hỏa thành.
Không thể không nói, những chi tiết rất nhỏ nhặt, tỉ mỉ này hoàn toàn hữu dụng. Nghe thấy lời nói của Giang Trần, trong lòng các chư hầu khắp nơi cảm thấy hả giận vô cùng.
Vốn bọn họ cảm thấy Đan cực đại đế rất đáng sợ, thoáng cái đã cảm thấy không còn đáng sợ như vậy nữa.
Nếu như Đan cực đại đế thực sự đáng sợ như vậy, hắn sao phải bỏ trốn mất dạng như thế? Vì sao nghe nói Chân thiếu chủ có trận pháp Thiên cấp đã bỏ trốn mất dạng.
Nói cho cùng Đan cực đại đế hắn cũng không phải là thiên hạ vô địch nha.
Bàn Long đại đế cười hắc hắc, thấp giọng hỏi
- Chân thiếu chủ, người thực sự bố trí trận pháp Thiên cấp ở nơi này sao?
Giang Trần nhịn không được cười rộ lên:
- Sao có thể chứ?
Bố trí một trận pháp Thiên cấp nào có dễ dàng như vậy? Cũng không phải trong một sớm một chiều. Số linh thạch hao phí càng nhiều vô số kể.
Giang Trần còn chưa xa xỉ tới mức tùy tiện đi tới đâu cũng có thể bố trí trận pháp cấp bậc Thiên cấp. Tài lực không đủ, cũng không có tinh lực nhiều như vậy a.
- Nói nhưu vậy đây là không thành kế hay sao?
Trấn Nhạc đại đế cũng vuốt mũi mình, cười khổ nói.