́ Kiến Thành tâm địa gian xảo. (1)

Tu La đại đế nghe thấy thanh âm giống như biển gầm thế này, nói trong lòng không giận dữ, có suy nghĩ thì đó là giả.

Thế nhưng mà nếu như nói những thanh âm này có thể làm dao động sĩ khí của hắn thì cũng là giả.

Chiến cuộc phát triển tới bước này, tuy rằng khiến cho Tu La đại đế mất mặt. Nhưng mà hắn càng ngày càng cảm thấy, phần thắng lợi của Tu La đạo tràng hắn càng lúc càng lớn.

Hai ván phù lật, ít nhất bọn hắn có thể thắng được một ván. Ván kế tiếp cho dù thua, cũng không có sao, nếu như hòa thì cũng không tệ.

Mấu chốt nhất chính là bốn ván võ đấu. Tu La đại đế tự tin, ván của hắn, nhất định có thể chiến thắng. Hơn nữa ván của Lý Kiến Thành muốn thắng tiểu nha đầu nũng nịu kia hắn tự thấy cũng không có chút độ khó nào.

Còn lại Sách Đan Vương và Huy Đan Vương, chống lại Vô Song đại đế nhất định phải thua một ván. Như vậy ván kế tiếp đối đầu với Vân Trung Minh Hoàng, cho dù ngang tay cũng không sao.

Bởi vì bọn họ đã có sáu chiến thắng, chỉ cần Huy Đan Vương và Vân Trung Minh Hoàng kia bất phân thắng bại, bọn họ có sáu thắng, hai hòa, Khổng Tước thánh sơn cho dù có nhảy nhót thế nào, nhiều lắm cũng chỉ có thắng năm ván mà thôi.

Như vậy mười ba ván này, Tu La đạo tràng hắn nhất định sẽ thắng.

Đây là vẫn là kết quả bảo thủ, phù lật nhất đạo này Tu La đại đế tự tin có thể nắm chắc toàn bộ.

Phù lật nhất đạo, Tu La đại đế vô cùng có lòng tin.

Bên Khổng Tước thánh sơn, vẫn quyết định do Giang Trần và Hoàng Nhi xuất chiến. Bởi vì phù lật nhất đạo Vô Song đại đế cũng không có nắm chắc tuyệt đối.

Giang Trần cũng không muốn để cho Vô Song đại đế lần nữa xuất chiến.

- Mạch lão ca, nhiệm vụ của huynh chính là trong tranh đấu võ đạo nắm chắc chiến thắng.

Giang Trần sợ Vô Song đại đế nghĩ nhiều, cho nên cố ý cường điệu nói.

Vô Song đại đế biết rõ Giang Trần cố ý chiếu cố mặt mũi hắn, cho nên gật đầu nói:

- Ngươi yên tâm, ván võ đạo này, nếu như ta không thể chiến thắng, ta sẽ lấy đầu tới gặp ngươi.

Trong lòng Vô Song đại đế nảy sinh ác độc, hắn đại biểu cho Khổng Tước thánh sơn xuất chiến, nếu như ngay cả một ván cũng không thắng được, như vậy cũng quá mất mặt.

Nhưng mà phương diện võ đạo, cho dù Tu La đại đế chống lại hắn cũng chưa chắc có thể thắng. Quy tắc đã quyết định là người đứng đầu song phương đấu với nhau. Tu La đại đế phải chống lại Chân thiếu chủ. Như vậy Mạch Vô Song hăn chống lại Huy Đan Vương hoặc là Sách Đan Vương kia. Nếu không có cách nào thủ thắng, như vậy quá mất mặt.

Hoàng Nhi ở phương diện phù lật nhất đạo cũng không có nghiên cứu đặc thù. Mà theo tình báo của Khổng Tước thánh sơn, phù lật nhất đạo, dường như là lĩnh vực Tu La đạo tràng ủng hộ nhất.

Cho nên so đấu lĩnh vực phù lật nhất đạo này, Giang Trần cũng không tính được ăn cả ngã về không.

- Hoàng Nhi, bây giờ chúng ta có ba thắng ba thua, một hòa. Phù lật nhất đạo, cho dù thua toàn bộ chúng ta cũng còn có cơ hội. Nếu như một thắng một thua, cục diện đối với chúng ta cũng có lợi.

Hoàng Nhi mỉm cười truyền âm nói:

- Trần ca, muội biết rõ ý định của chàng, mặc kệ thế nào chúng ta toàn lực ứng phó. Nếu như phù lật nhất đạo có thể một thắng một thua, vậy đánh cuộc mười ba ván này, thắng lợi cuối cùng nhất định sẽ thuộc về Khổng Tước thánh sơn.

Nếu như một thắng một thua ở lĩnh vực phù lật nhất đạo, chiến cuộc này thoáng cái biến thành bốn thắng bốn thua, một hòa. Như vậy cuối cùng sẽ quyết định thắng bại ở phương diện võ đạo.

Phương diện võ đạo, Vô Song đại đế nhất định có thể nắm chắc một ván.

Hoàng Nhi đối với Lý Kiến Thành này, có lẽ bên Tu La đại đế nhận định mình sẽ thắng. Nhưng mà ván này chính là át chủ bài của Giang Trần.

Ván này Giang Trần sẽ cho bên Tu La đạo tràng kia kinh hỉ. Chỉ có Giang Trần biết rõ, tuy rằng Lý Kiến Thành và đệ nhất thiên tài dưới trướng Tu La đại đế.

Thế nhưng mà so với Hoàng Nhi xuất thân từ Vạn Uyên đảo mà nói, nhất là so với Hoàng Nhi sau khi không bị Bách Thế đồng tâm chú tra tấn, Lý Kiến Thành còn kém một đoạn xa.

- Phù lật nhất đạo tranh thủ thắng một ván, dù là không thắng nổi cũng tranh thủ một trận hòa. Nếu như có thể hai trận hòa bất phân thắng bại, vậy là tốt nhất.

Trong tính toán của Giang Trần, hắn biết rõ, phù lật nhất đạo này cho dù tranh thủ được một trận ngang tay, cũng không tính là kết quả chênh lệch.

Nếu như hai ván hòa, bất phân thắng bại, kết quả như vậy tuyệt đối có lợi với Khổng Tước thánh sơn.

Phù lật nhất đạo, phương thức so đấu cũng rất nhiều.

Phương thức trực tiếp, nguyên thủy nhất tự nhiên là so đấu chế tác phù lật tại trận. Hoặc là đấu điều khiển phù lật.

Phù lật nhất đạo, có thể nói là uy hiếp của Giang Trần. Giang Trần thiếu không phải là tri thức lý luận, trên phương diện lý luận phù lật, Giang Trần có trí nhớ kiếp trước, tuyệt đối không kém.

Hiện tại hắn chỉ thiếu năng lực thao tác phù lật, kiếp trước thứ Giang Trần cảm thấy hứng thú nhất chính là phương diện đan đạo.

Phù lật nhất đạo này tuy rằng hắn cũng có nghiên cứu, nhưng không tốn quá nhiều tâm tư. Dù sao kiếp trước mặt dù hắn có dương thọ trăm vạn năm, nhưng tâm lực cũng không phải vô cùng, dùng mãi không hết.

Có thể lấy được thành tựu như vậy ở phương diện đan đạo đã rất không tồi rồi. Phương diện phù lật cho dù có tâm tư, cũng không có khả năng nổi tiếng Chư Thiên như đan đạo.

Ở kiếp này, tuy rằng hắn cũng dùng rất nhiều phù lật, nhưng mà trên phương diện chế tác phù lật, hắn cơ hồ không có dùng qua.

Đương nhiên chuyện này cũng không đồng nghĩa với việc hắn không có trụ cột phù lật. Trên thực tế, kiến thức lĩnh vực phù lật cơ bản vẫn rất vững chắc.

Chỉ là dựa vào những kiến thức cơ bản này có thể ứng phó được không, hắn cũng không nói được.

Bên Tu La đại đế, lần này không ngờ lại không mang Huy Đan Vương và Sách Đan Vương ra trận. Lại là Tu La đại đế và đệ tử thân truyền Lý Kiến Thành của hắn xuất chiến.

Đội hình xuất chiến như vậy quả thực khiến cho Giang Trần có chút ngoài ý muốn.

Ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Lý Kiến Thành, đây là thiên tài xếp hạng đầu trên Thiếu chủ bảng của thịnh hội Lưu Ly vương tháp.

Ánh mắt Lý Kiến Thành va chạm với Giang Trần. Trong lòng tràn ngập đủ loại cảm xúc. Trong thịnh hội Lưu Ly vương thành, Chân thiếu chủ này còn không bằng Lý Kiến Thành hắn, bài danh còn xa mới đuổi kịp hắn.

Hiện tại mới mấy năm qua đi? Tiểu tử này đã nhảy cao như vậy? Không ngờ trong lúc vô hình lại có thể ngồi ngang hàng với sư tôn nhà mình? Mà ánh mắt khi nhìn mình của tiểu tử này, bộ dáng giống như trưởng bối vậy, khiến cho trong lòng Lý Kiến Thành vô cùng khó chịu giống như con ruồi vo ve quanh tai, ngẹn khuất vô cùng.

Tu La đại đế đã lĩnh giáo qua năng lực công tâm của Giang Trần, cho nên mới truyền âm cho Lý Kiến Thành:

- Kiến Thành, mặc kệ tiểu tử này khiêu khích con thế nào, con không cần phải chú ý tới hắn. Đạo tâm không được dao động.

Trong lòng Lý Kiến Thành rùng mình, khẽ gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play