Địa Tàng môn đương nhiên đã trả giá không ít ở cuộc chiến kháng ma, thế nhưng cuối cùng bọn họ lại muốn làm đào binh. Đây không thể nghi ngờ là chuyện khiến cho tông môn chính trực như Đan Tiêu cổ phái khinh thường.

- Những người đứng đầu nhân tộc thượng cổ cứ như vậy để cho Địa Tàng môn đi sao?

Giang Trần vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

- Hừ, tâm không còn ở nơi đó, cứng rắn lưu bọn chúng lại thì có ích gì?

Trùng Tiêu tôn giả đối với Địa Tàng môn cũng có oán niệm vô cùng lớn:

- CŨng may những người đứng đầu Nhân tộc đều có biện pháp trừng phạt. Mấy người thương nghị, cho dù mọi người không có cách nào dùng lực lượng cưỡng ép khiến cho đám người Địa Tàng môn lưu lại. Nhưng mà những người đứng đầu nhân tộc thông qua một ít thủ đoạn, giữ lại Địa Tàng nguyên châu, bảo vật trấn tông của Địa Tàng môn. Như vậy cũng là một loại khiển trách đối với loại đào binh như Địa Tàng môn.

- Cũng chính là bởi vì nguyên nhân này cho nên tông chủ người mới có thể nhận được Địa Tàng nguyên châu.

Giang Trần bừng tỉnh đại ngộ. Hóa ra tất cả sâu xa đều ở bên trong này. Địa Tàng nguyên châu tách ra khỏi Địa Tàng môn, bằng không quả thực không tới phiên mình thu.

Trong lúc nhất thời Giang Trần đã rõ chân tướn.g

- Tôn giả, vậy sau đó Địa Tàng môn kia đi nơi nào?

Giang Trần lại hỏi.

- Địa Tàng môn đi đâu ai cũng không rõ ràng. Nhưng mà sau khi bọn họ rời đi, tổng bộ tông môn bọn họ bị một đám tu sĩ nhân tộc vì phẫn nộ mà đập nát, triệt để bị phá hủy. Cho nên trên thế gian này không tồn tại di chỉ Địa Tàng môn. Người muốn tìm di chỉ Địa Tàng môn thì cũng chỉ có thể tìm xem người Địa tàng môn đi tới đâu. Theo ta suy tính, có lẽ bọn họ không ở lại trong cương vực nhân loại.

- Chẳng lẽ đi Vạn Uyên đảo?

Giang Trần nhíu mày.

Nếu như Địa Tàng môn muốn lánh đời trốn tránh, không thể nghi ngờ Vạn Uyên đảo chính là nơi thích hợp nhất.

- Có nhiều khả năng.

Trùng Tiêu tôn giả thở dài:

- Dfu sao, thời kỳ thượng cổ cũng có không ít cường giả làm rùa đen rút đầu. Cả tông môn như Địa Tàng môn làm vậy cũng không có gì là quý hiếm.

Tuy rằng Giang Trần khinh thường Địa Tàng môn, thế nhưng hắn cũng không có nghĩ quá nhiều, hiện tại hắn càng muốn biết, liệu ở chỗ của Địa Tàng môn có ghi lại tất cả mọi thứ về Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần đại trận hay không mà thôi.

- Tôn giả, vậy bộ phận của Đan Tiêu cổ phái kia... trong điển tịch cũng không có ghi lại a.

Giang Trần chợt nhớ tới một chuyện.

- Hắc hắc, bộ phận mà Đan Tiêu cổ phái phụ trách đều ở trong đầu thuộc hạ. Thuộc hạ hiện tại sẽ nói tất cả cho tông chủ.

Trùng Tiêu tôn giả qua mười mấy vạn năm rồi, nhưng mà tin tức quan trọng như vậy không có khả năng hắn quên mất.

Giang Trần cũng không sĩ diện mà nghiêm túc lắng nghe.

Không thể không nói trí nhớ của Trùng Tiêu tôn giả này vô cùng tốt, tự thuật cũng vô cùng rõ ràng. Sau một ngày, Giang Trần rốt cuộc cũng đem tinh hoa của bộ phận trận pháp do Đan Tiêu cổ phái phụ trách hấp thu toàn bộ.

- Tông chủ, có thể nhìn ra được người đối với việc trùng tu Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần đại trận có quyết tâm rất lớn. Thứ thuộc hạ có thể giúp người chỉ có như vậy mà thôi. Nhưng một ngày kia tông chủ nếu như có thể khống chế cả Lưu Ly vương tháp, có lẽ những tài nguyên cần thiết trọng tổ Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần đại trận cũng có. Chủ nhân kiến tạo Lưu Ly vương tháp này xuất phát từ nguyên tắc truyền thừa, cho nên nhất định đã chuẩn bị rất nhiều bảo tàng mà người không có cách nào tưởng tượng được, chúng đang chờ người mở ra. Nếu như người có thể nhận được truyền thừa của Lưu Ly vương tháp này, về sau nhất định sẽ trở thành người đứng đầu nhân tộc, không thể tranh luận.

Đứng đầu hay không, tâm tình Giang Trần cũng không quá bức thiết.

Bởi vì độ cao trong tầm mắt của hắn đã siêu việt phạm trù Thần Uyên đại lục.

Nhưng mà hắn so với ai khác còn rõ ràng hơn. Ma tộc bộc phát, Giang Trần hắn cũng không có khả năng không đếm xỉa tới. Cho dù hắn không muốn cuốn vào, theo chiều hướng phát triển này, nhất định hắn sẽ bị cuốn vào.

Cho nên so với việc bị động cuốn vào, còn không bằng chủ động sớm bố trí một trước.

Huống chi kiếp trước kiếp này hắn đều là nhân tộc. Đứng trên lập trường nhân tộc, hắn cũng không có bất kỳ lý do nào mà bỏ mặc nhân tộc.

- Tôn giả, ngươi yên tâm đi. Lưu Ly vương tháp này ta nhất định sẽ chinh phục.

Giang Trần dùng giọng chắc nịch nói.

- Ha ha, thuộc hạ không chút nghi ngờ, tông chủ có tiềm lực như vậy. Đến lúc đó sau thủ hộ giả của lục cung chúng ta sẽ nhận người làm chủ nhân, phụ tá người ít nhất một vạn năm. Có lẽ chủ nhân Lưu Ly vương tháp, ngoài lục cung truyền thừa này còn có sắp xếp khác cũng không biết chừng.

Kiến tạo ra Lưu Ly vương tháp, bản thân là vì cân nhắc lâu dài. Là do chủ nhân Lưu Ly vương tháp nhìn ra trông rộng mới kiến tạo.

Lúc ấy nhân tộc kháng ma, có thể làm được một bước kia đã cố gắng hết sức rồi. Nhưng mà làm một trong những người đứng đầu nhân tộc, phải làm ra một chút thứ giữ gìn số mệnh cho hậu thế.

Lưu Ly vương tháp này có lẽ chính là thứ giữ gìn số mệnh mà người đứng đầu nhân tộc làm ra lúc ấy a.

- Được rồi, tuy rằng thuộc hạ rất muốn để tông chủ ở nơi này nói chuyện. Nhưng mà trên người tông chủ nhất định sẽ có rất nhiều chuyện bề bộn. Đã đột phá Đan Tiêu cung, tông chủ có muốn rời khỏi trước hay là tiếp tục thử đột phá cung thứ ba một chút?

Trùng Tiêu tôn giả hỏi.

Dù sao mỗi một cung đều có một lần cơ hội thất bại, khiêu chiến sớm một chút, sớm cảm nhận độ khó của cung thứ ba một chút, cũng chưa chắc đã không có lợi.

Nhưng mà Giang Trần lại không có ý định lãng phí cơ hội như vậy. Hiện tại mình vừa mới tiến vào Hoàng cảnh, mà độ khó của cung thứ ba kia lại được xưng là chỉ có cường giả Hoàng cảnh cao giai mới nắm chắc.

Hiện tại tuy rằng Giang Trần không thua Hoàng cảnh cao giai, nhưng mà hắn cảm giác, cảm thấy, hay là chờ mình tiến vào Hoàng cảnh trung giai rồi lại tới khiêu chiến cung thứ ba cũng không muộn.

- Tôn giả, khiêu chiến Lục cung truyền thừa, không phải là chuyện trong một sớm một chiều. Ta muốn đi ra ngoài một chút, theo như lời ngươi nói, tình thế bên ngoài phức tạp, còn có rất nhiều chuyện chờ ta xử lý.

- Cũng được, đây là Thời Không ấn phù, tông chủ nhất định phải cất kỹ.

Mỗi một cung đều có Thời Không ấn phù. Cũng chỉ có Thời Không ấn phù mới có thể lăng không từ bên ngoài tiến vào Lục cung truyền thừa, mà không cần phải thông qua cửa chính của Lưu Ly vương tháp, cũng không cần thông qua chín tấm Lưu Ly bia.

Khi rời khỏi mỗi một cung, Giang Trần đều lưu luyến không rời.

Thiên Côn thượng nhân, Trùng Tiêu tôn giả, bất luận một ai Giang Trần đều coi bọn họ là bằng hữu vong niên, coi như tiền bối có thể phó thác tâm sự.

Thế nhưng mà khi nên rời khỏi vẫn phải rời khỏi.

Truyền tống trận đem Giang Trần trực tiếp ra bên ngoài, Giang Trần từ trong chủ tháp Lưu Ly vương tháp đi ra, lúc này Lưu Ly vương tháp hoàn toàn yên tĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play